Chương 7

"Trên người hắn không có ngoại thương, hoặc ít nhất là không có ngoại thương chí mạng." Thôi Tiếu nói. "Khả năng duy nhất, chính là như Bộ đại nhân đã nói, lúc còn sống nạn nhân đã uống một loại thuốc nào đó, khiến thần trí thất thường, không biết sợ hãi, cũng chẳng biết đau đớn."

Tiếc là, thời đại này không có thiết bị để xét nghiệm thành phần máu, nếu không thì chỉ cần kiểm tra một chút là biết ngay.

Bộ Trường Bắc tiếp lời: "Ta cũng nghi ngờ vụ cháy này có uẩn khúc, vừa rồi ta đã xem xét một lượt trong xưởng thêu. Xưởng thêu này tuy có chất nhiều đồ dễ cháy, nhưng lại không phải là một không gian hoàn toàn khép kín. Hơn nữa, chỗ ở của mọi người cũng không tập trung một chỗ. Cho dù là vào đêm khuya, trừ phi có một trận hỏa hoạn từ trên trời giáng xuống, bao trùm toàn bộ xưởng thêu, nếu không thì làm sao có thể không một ai sống sót được chứ."

Lửa bao giờ cũng bùng lên từ nhỏ đến lớn. Người già, người trẻ, chân cẳng không lanh lẹ thì không chạy được đã đành. Nhưng còn những người trẻ tuổi, khỏe mạnh nhanh nhẹn thì sao, làm sao có thể đến một người cũng không thoát ra được?

Nếu là do trúng độc, vậy thì có thể giải thích được rồi.

Có thể họ không những không chạy, mà còn đứng yên bất động, hoặc tệ hơn là nhìn thấy ảo giác gì đó rồi lao thẳng vào biển lửa.

Nghe Bộ Trường Bắc nói vậy, Tào Huyện lệnh toát cả mồ hôi hột, cảm thấy con đường quan lộ của mình có lẽ đến đây là chấm dứt rồi.

Một vụ cháy ngoài ý muốn làm chết hơn ba mươi người, đây đã là một sự cố vô cùng nghiêm trọng, với tư cách là quan phụ mẫu địa phương, ông ta chắc chắn phải chịu trách nhiệm.

Nhưng nếu vụ cháy này không phải tai nạn mà là do con người cố ý gây ra, vậy thì tiêu thật rồi, e là phải dùng chiếc mũ ô sa của mình ra để đền tội. Nếu còn nghiêm trọng hơn nữa, có khi phải dùng cả cái mạng này ra để thế, oan uổng quá!

Bầu không khí tại hiện trường vô cùng nặng nề, chỉ riêng có Thôi Tiếu vẫn đang cặm cụi làm việc.

Thực ra, đây đã là một cuộc kiểm tra rất sơ sài rồi. Nếu theo thói quen trước đây của nàng, với ba mươi hai thi thể này, chỉ dựa vào một mình nàng có lẽ một tháng cũng chẳng thể khám nghiệm xong.

Đừng nói là nàng, e rằng các vị đại nhân ở đây cũng không chịu nổi.

Thấy Thôi Tiếu vẫn đang bận rộn, Tào Huyện lệnh bèn hạ giọng hỏi: "Bộ đại nhân, ngài từ kinh thành đến đây để điều tra xưởng thêu Bình Hinh, có phải xưởng thêu này có vấn đề gì không ạ?"

Bộ Trường Bắc từ kinh thành lặn lội đường xa tới đây, đi thẳng đến huyện nha. Vừa đến nơi, hỏi ra mới biết huyện lệnh đang ở xưởng thêu, mà xưởng thêu thì đã cháy rụi, thế là hắn liền không nghỉ một hơi mà tức tốc chạy tới.

Theo người dẫn đường của nha môn lén quan sát, khi Bộ Trường Bắc nhìn thấy xưởng thêu Bình Hinh đã cháy thành một đống tro tàn, sắc mặt của hắn còn đen hơn cả đống tro tàn đó nữa. Cứ như thể chính nhà của hắn bị cháy vậy.

Thế nhưng, Bộ Trường Bắc lại không nói gì.