Đó là một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy, nước ngọc rất đẹp, thuộc loại ngọc băng có vân hoa. Dù đã bị nung trong lửa lớn suốt một đêm rưỡi mà nó cũng không hề có dấu hiệu nứt vỡ.
Chiếc nhẫn dính chặt vào ngón tay đã cháy đen cả da lẫn thịt. Nếu muốn cưỡng ép gỡ ra, e là sẽ dính theo cả một lớp dày.
“Thôi ngỗ tác.” Bộ Trường Bắc lên tiếng: “Tuy đây là nhẫn của Bao Mậu Điển, nhưng liệu nàng có thể xác nhận, thi thể này chính là chủ nhân của chiếc nhẫn không?”
Vật tùy thân, không đồng nghĩa với chính chủ.
Bộ Trường Bắc hỏi như vậy, xem ra hắn đã có sự nghi ngờ về thân phận của người này.
Thôi Tiếu đã cố gắng hết sức cẩn thận, nhưng vẫn không tránh khỏi có phần thô bạo khi gỡ chiếc nhẫn ra. Sau đó, nàng dùng khăn thấm nước, lau sạch những mẩu da thịt cháy đen còn dính trên đó.
Tiếp đó, nàng cầm lấy bàn tay còn lại của thi thể.
Chiếc nhẫn này, Bao Mậu Điển không đeo ở ngón cái, mà lại đeo ở ngón trỏ.
Thôi Tiếu bóp nhẹ ngón trỏ trên bàn tay còn lại của thi thể, rồi quay sang hỏi vị chưởng quỹ tửu lâu vừa nhận ra chiếc nhẫn.
“Bao Mậu Điển này, ông ta có mập không?”
Chưởng quỹ tửu lâu lắc đầu.
“Tay ông ta thô hay nhỏ?”
Câu hỏi này làm vị chưởng quỹ lúng túng.
“Cái này... biết nói sao đây nhỉ?” Vị chưởng quỹ nhíu mày: “Cũng không phải quá thô, mà cũng chẳng phải quá mảnh...”
Nói chung là tay của một người bình thường. Không phải kiểu người quanh năm làm việc nặng, nhưng cũng không phải kiểu ngón tay thon dài như thư sinh.
Thôi Tiếu bèn dứt khoát gọi mấy vị sai dịch lại, bảo họ chìa tay ra.
“Ông xem thử xem.” Thôi Tiếu nói: “Tay của Bao Mậu Điển giống với tay của ai nhất?”
Chưởng quỹ tửu lâu nhìn một hồi lâu, mà vẫn cảm thấy không có tay nào giống cả.
May là lúc này có đông người, nên Thôi Tiếu lại bảo ông ta xem thêm tay của vài người nữa.
Ngay cả Bộ Trường Bắc và thuộc hạ đang đứng bên cạnh cũng chìa tay ra.
Không ngờ rằng, vị chưởng quỹ vừa liếc qua đã chỉ ngay vào tay của Bộ Trường Bắc.
“À... ngón tay của vị đại nhân này khá giống ạ. Nhưng da của đại nhân trắng, còn tay của Bao Mậu Điển thì không trắng được như vậy. Độ dày thì cũng tương đương, da dẻ cũng na ná, chỉ là không đẹp bằng tay của đại nhân thôi.”
Bộ Trường Bắc nghe mà vạch đen đầy mặt.
Hắn có cảm giác như mình vừa bị trêu ghẹo, nhưng lại là kiểu trêu ghẹo không rõ ràng.
Thế nhưng, hắn cũng chẳng tiện nói gì. Dĩ nhiên hắn biết vị chưởng quỹ chỉ đang nói sự thật, cho ông ta mười lá gan cũng không dám bất kính với mình.
Tào huyện lệnh lại cho gọi thêm vài người quen biết với Bao Mậu Điển đến để nhận dạng.