Trong Mộc Hà Đường, Nguyên Chi đi theo tiểu nhị xuyên qua dãy phòng trà, vòng qua hành lang, đi đến một gian viện nhỏ phía sau.
Tiểu nhị nói: “Nương tử xin ngồi chờ dùng trà trước, ta sẽ đi bẩm quận vương rằng nương tử đã đến.”
Nguyên Chi nhìn quanh, hành lang quanh co chỉ bày vài chậu hoa cảnh, không có ai qua lại, chính giữa là khoảng sân nhỏ trổ mái thoáng, ánh sáng chiếu xuống từ trên cao, mặt hồ bên dưới hắt lên từng gợn sáng lấp ló, vừa ấm áp vừa yên bình.
Nguyên Chi vừa định đưa tay đẩy cửa bước vào, phía sau liền có một giọng nói gọi nàng:
“Nguyên nương tử.”
Lịch Thường Đĩnh đi đến từ phía sau, đứng cách nàng vài bước.
“Nương tử đến rồi.”
Nguyên Chi hành lễ: “Nguyên Chi bái kiến quận vương.”
Dáng vẻ nàng mảnh mai lại đoan trang, Lịch Thường Đĩnh nhìn nàng không dời mắt, ánh nhìn có chút khác thường khiến Nguyên Chi mơ hồ cảm thấy không khí có phần là lạ.
Lúc này hắn mới mở miệng: “Không cần khách khí, đứng dậy đi, chúng ta vào trong nói.”
Chủ nhân đã mời, Nguyên Chi liền khẽ tránh sang một bên, đợi hắn đi trước mở cửa bước vào.
Nàng chỉ sau khi hắn đã vào phòng mới theo sau.
Lịch Thường Đĩnh phân phó hạ nhân: “Lập tức dâng trà, cũng mang thêm ít bánh ngọt lên đây.”
Rồi quay lại nhìn nàng: “Nguyên nương tử, mời ngồi.”
Nguyên Chi ngồi xuống, đặt hộp điểm tâm trong tay lên bàn.
Lịch Thường Đĩnh khẽ nhướn mày: “Đây là?”
“Là điểm tâm ta tự làm để mang đến thăm lão phu nhân. Nghe nói lão phu nhân bị bệnh, ta không tiện tay không đến cửa nên làm chút đồ thanh đạm.”
Nàng mở hộp ra.
Trong hộp là vài món bánh chay, sắc màu thanh nhã, hình dáng tinh tế, không có bất kỳ nguyên liệu mặn nào, tất cả thanh thuần nhẹ nhàng.
Lịch Thường Đĩnh nhìn một lát, không khỏi hỏi: “Tất cả đều do nương tử tự tay làm? Hay là…”
Nguyên Chi nói: “Là tự tay ta làm, những thứ này đều là a mẫu dạy ta, quận vương thấy đem chúng dâng cho lão phu nhân nếm thử có ổn không?”
Lịch Thường Đĩnh chăm chú nhìn đôi tay nàng, móng tay Nguyên Chi được tỉa gọn, sạch sẽ.
Nàng không phải kiểu khuê nữ chỉ chờ làm dâu mà còn biết chia sẻ vất vả với mẫu thân, rất hiểu chuyện.
Lần này, chỉ vì hắn nhắn lời rằng tổ mẫu bị bệnh, nàng liền để tâm như thế, tự tay làm điểm tâm mang đến.
Điểm tâm tinh xảo, nhìn vẫn còn mới, hẳn là đã dậy từ tờ mờ sáng để chuẩn bị, mà tất cả những điều này chỉ vì một lão phu nhân mà nàng mới gặp hai lần.
Ánh mắt Lịch Thường Đĩnh nhìn đôi tay Nguyên Chi đã hơi thay đổi.
“Đương nhiên không có gì không ổn, đa tạ tấm lòng của nương tử.”
Nguyên Chi nói: “Quận vương khách khí rồi, lão phu nhân đối với ta như thể quen biết từ trước, là vị trưởng bối khoan hòa nhân hậu. Nay người bệnh nặng, ta cũng không giúp được gì, chỉ có thể góp chút tâm sức nhỏ bé này thôi.”
“Đừng tự hạ thấp mình.” Lịch Thường Đĩnh nhìn nàng, nói: “Lần đó trong phủ dì nhỏ, nếu không nhờ Nguyên nương tử khéo nhắc nhở, ta còn không biết thân thể tổ mẫu vốn mang bệnh, có khi giờ đã không giữ nổi mạng, nương tử chính là đại ân nhân của ta.”
“Đại phu nói, nếu lúc ấy không có người ở bên chăm nom, đợi ông ấy đến e là đã muộn. Ta thật không biết phải cảm tạ Nguyên nương tử thế nào mới phải.”
Nguyên Chi: “Thật ra không cần cảm tạ, quận vương đã cho người mang lễ vật đến nhà ta, như vậy đã là quá mức rồi. Ta chỉ là nhìn sắc mặt đoán bệnh, nói đôi ba câu, thật không dám kể công.”
“Tâm nguyện của ta bây giờ chỉ mong lão phu nhân sớm khỏi bệnh.”
“Nương tử”
Nguyên Chi tiến thoái có chừng mực. Lịch Thường Đĩnh cân nhắc rồi nói: “Nương tử thật sự quá thiện lương. Nguyên nương tử quả đúng như tổ mẫu đã nói, là người vô cùng tốt.”
“Nếu đổi lại là người khác, e rằng đã sớm mong ta phải đáp lại bằng thứ gì đó rồi.”
Hắn cùng nàng khẽ mỉm cười, khoảng cách vốn giữ chừng mực nay dường như đã được thu lại đôi phần, giọng nói và thái độ đều mềm đi rõ rệt.
Nguyên Chi biết, trong lòng Lịch Thường Đĩnh, Chu lão phu nhân là người vô cùng quan trọng.
Theo những gì nàng nhớ, khi Lịch Thường Đĩnh hơn hai mươi tuổi, cha mẹ ruột của hắn vì đi du ngoạn bên ngoài, nghe nói là lên một ngọn núi xem hiện tượng thiên tượng biến hóa, mà vô tình gặp phải sạt lở.
Hai vị trưởng bối ấy đều tử vong trong thiên tai, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn. Chu lão phu nhân từ đó vẫn luôn lo nghĩ cho hắn, chăm sóc chu toàn.
Tình cảm tổ tôn sâu nặng như thế, chẳng trách Lịch Thường Đĩnh lại đối xử với nàng ôn hòa như vậy.
Lịch Thường Đĩnh bỗng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Lời ta vừa nói đều là thật, nếu nương tử có điều mong muốn, hoặc cần bất kỳ sự trợ giúp nào, cứ nói thẳng với ta. Chỉ cần ta giúp được, ta nhất định sẽ làm hết khả năng vì nương tử giải quyết.”
Nguyên Chi chăm chú quan sát hắn rồi chợt trầm lại.
Nàng tin lời hắn không phải giả, hắn xuất thân cao quý, được nuôi dưỡng chu đáo, thân phận địa vị đều cao hơn nàng rất nhiều.
Nếu muốn làm việc gì, đối với hắn mà nói, đều dễ như trở bàn tay.
Trong nháy mắt, Nguyên Chi thậm chí suýt nữa đã muốn nói ra kế hoạch đang khiến nàng khó xử, cái chuyện liên quan đến Nguyên Vanh rối rắm kia.
Nhưng ngay trong giây tiếp theo, nàng lại mỉm cười: “Vậy ta xin ghi nhớ ân tình này, khi có dịp, ta sẽ lại làm phiền quận vương.”
Lịch Thường Đĩnh là người có thân phận địa vị. Nếu nhờ hắn giúp, chẳng khác nào kéo hắn vào vũng nước đυ.c của nhà nàng.
Nguyên Chi không muốn liên lụy người khác.
Chuyện của Nguyên gia, không liên quan đến ai khác, sao phải khiến Lịch Thường Đĩnh cũng bị cuốn vào?
Hơn nữa, giữa họ, hắn từng giúp khi nàng gặp nguy, còn nàng đã cứu được một mạng của Chu lão phu nhân. Nhân quả giữa hai bên đã xem như cân bằng.
Lịch Thường Đĩnh không cần phải vì nàng mà làm thêm điều gì nữa.
“Không biết chúng ta khi nào đến bái kiến Chu lão phu nhân?” Nguyên Chi chủ động chuyển đề tài.
Hành động của nàng rơi vào mắt Lịch Thường Đĩnh lại trở thành nàng vẫn còn dè dặt vì giao tình giữa hai nhà chưa đủ sâu, nên không dám nhờ vả.
Vì vậy hắn không miễn cưỡng.
Hắn nói: “Ta đã truyền lời sang Chu gia bên kia, ngay bây giờ có thể xuất phát. Nguyên nương tử, chúng ta đi thôi.”
Nguyên Chi cùng Lịch Thường Đĩnh đứng dậy. Khi nàng định cầm hộp điểm tâm trên bàn, hắn đã nhanh tay đỡ lấy, mỉm cười: “Để ta làm, Nguyên nương tử vất vả chuẩn bị nhiều rồi, phần này nên để ta gánh.”
Hai người bước ra khỏi phòng, đứng tại hành lang, chuẩn bị đi qua chính sảnh.
Ngay sau đó, quản sự của trà uyển vội vàng chạy đến, có việc muốn bẩm báo với Lịch Thường Đĩnh.
“Quận vương.”
Lịch Thường Đĩnh: “Xin đợi ta một chút, ta sẽ quay lại ngay.”
Nguyên Chi nhìn hắn cùng quản sự đi xa, hắn cũng không quên mang theo hộp điểm tâm. Nàng vội đuổi theo hai bước, “Chờ chút.”
Nhưng Lịch Thường Đĩnh không hề phát hiện, đã cùng quản sự vừa đi vừa nói, càng lúc càng xa.
Không muốn quấy rầy bọn họ, Nguyên Chi đành dừng lại, sau đó chậm rãi quay lại chỗ cũ.
Nàng bước lên bậc thềm, rũ mắt nhìn xuống đất, cho đến khi một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt, chắn ngay trước mặt nàng, không nhường lấy nửa bước.
Nguyên Chi ngẩng mắt nhìn, liền ngẩn ra.
Một người mặc cẩm y thanh sắc đang khoanh tay đứng đó, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt có chút cao cao tại thượng, lặng lẽ quan sát nàng.
Nguyên Chi sững lại, sau đó nhíu mày: “Sao lại là ngươi?”
Nhìn như thể nàng thật sự không muốn gặp hắn.
Rõ ràng đã nói đi đường ai nấy đi, vậy mà Thương Thảo An lại nhiều lần xuất hiện trước mặt nàng.
“Đáng tiếc ta lại không phải nam tử mà Nguyên nương tử mong đợi.”
Âm thanh lạnh lẽo từ đôi môi phát ra không mang một chút tình cảm nào. Ánh mắt Thương Thảo An nhìn Nguyên Chi như đang nhìn một nữ tử phụ bạc.
Giống hệt như kiếp trước.
“Chỉ là ta có chuyện muốn nói, còn thỉnh Nguyên nương tử nhường ta một bước.”
Rõ ràng đời trước bọn họ là phu thê, vậy mà kiếp này gặp lại, Thương Thảo An đối với nàng lại làm như xa lạ, dùng cách xưng hô cung kính giả vờ.
Giọng Nguyên Chi càng lạnh hơn: “Không đi, tránh ra.”
Bị nàng quát, Thương Thảo An lại không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Đến khi Nguyên Chi định xoay người rời sang hướng khác, hắn bỗng duỗi tay nắm chặt lấy nàng, không nói một câu, cứ thế kéo nàng đi.
Nguyên Chi kinh hãi, căn bản không thể tin đây là việc Thương Thảo An sẽ làm.
Hắn vậy mà chạm vào nàng.
Kiếp trước, giữa bọn họ luôn cố giữ khoảng cách, phu thê mà như khách.
Mấy năm trước, dưới sự ép buộc của Tuy An vương và vương phi, Thương Thảo An mới bất đắc dĩ cùng nàng viên phòng; mà sau một năm, số lần cùng giường của bọn họ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hắn chưa từng chủ động chạm vào nàng. Dù chung một giường, cũng chỉ là đồng sàng dị mộng, hoặc là quay lưng ngủ, ngày thường chưa từng gọi nàng là “phu nhân”, mà chỉ gọi là “Nguyên thị”.
Mà nay hai người đều đã sống lại, hắn giả vờ không quen biết nàng, xưng nàng là “Nguyên nương tử”.
Bởi vì như vậy, Nguyên Chi cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Nàng thấy mọi thứ đều vô cùng hoang đường, lạnh giọng: “Đủ rồi, ta nay đã là hôn thê của người khác, kính mong lang quân tự trọng, đừng làm hoen bẩn sự trong sạch của ta.”
Thế nhưng Thương Thảo An hoàn toàn làm ngơ trước sự phản kháng của nàng, cố chấp kéo nàng đến một căn nhà không một bóng người rồi đẩy nàng vào trong. Sau đó, hắn đứng chắn ngay cửa ra vào, dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược như muốn phong tỏa cả lối thoát.
Cửa phòng đóng lại, ánh sáng bên ngoài chỉ còn chiếu qua cửa sổ, loang lổ rọi vào trong.
Đúng lúc bên ngoài có người đi ngang qua, tiếng nói cười xa xa khiến bầu không khí trong phòng càng thêm yên ắng nặng nề.
Nguyên Chi nhìn cổ tay bị hắn nắm đến đau, không rõ hắn dùng bao nhiêu sức, cứng rắn như sắt thép. Chỉ cần vén tay áo lên là thấy da thịt bị đỏ bầm.
Hắn đối với nàng hoàn toàn không hề nương tay. Nguyên Chi mím chặt môi dưới, cố gắng nhẫn nhịn, đôi mắt có phần nhuốm ướt.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Nghe giọng nàng hơi run, Thương Thảo An nhìn vào đôi mắt trong sáng rưng lệ của nàng. Đuôi mắt nàng hơi đỏ, như phủ một lớp phấn hồng, lại tựa như chỉ cần thêm một chút uất ức nữa cũng đủ khiến nàng bật khóc vì bị hắn ép bức vô lý.
Nàng dùng tay phải che lấy cổ tay trái, dấu ngón tay hắn hằn lên rõ rệt.
Thương Thảo An nhẹ giọng: “Xin lỗi.”
Nguyên Chi hơi trợn mắt, nhìn hắn đầy phẫn hận. Hắn càng bá đạo, lời xin lỗi nghe càng trở nên khách sáo vô nghĩa.
Nàng dĩ nhiên không cần hắn xin lỗi. “Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?”
“Thương Thảo An, ngươi với ta đều đã có đời sống riêng, đã nói sẽ không quấy rầy lẫn nhau nữa. Hôm nay ngươi tới tìm ta như thế này, chẳng lẽ không sợ nương tử của ngươi biết sao? Ngươi để nàng ta ở vị trí nào?”
Trên mặt Thương Thảo An không hề có chút chột dạ. Hắn nói một cách đường hoàng, như thể bản thân không hề làm điều gì sai: “Ta cũng chưa làm gì quá đáng, chuyện này với Duy Chân cũng chẳng liên quan.”
Cho dù nói thẳng với Duy Chân thì hắn và Nguyên Chi trong sạch, ai có thể bôi nhọ hắn được chứ?
Nguyên Chi bật cười lạnh, chỉ có hắn mới tự lừa mình dối người như vậy.
Hiện giờ hai người ở cùng trong một gian phòng, nàng còn là bị hắn nắm kéo đến. Dù thực sự không có gì đi nữa, chỉ cần bị người ngoài nhìn thấy, lời đồn nhảm sẽ lan đi thế nào?
Nguyên Chi quay mặt sang hướng khác, hạ tay áo xuống, không buồn nhìn hắn, làm như không hề quan tâm.
Chẳng bao lâu, nàng đã bình ổn lại tâm tình, nét mày cũng trở nên lạnh nhạt hơn.
Đến lượt nàng trở nên lặng thinh, không nói một lời.
Thương Thảo An nhìn Nguyên Chi lúc này, nàng đứng ở góc sâu nhất của căn phòng, như cố tình kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi lên suối tóc đen mềm của nàng, cây trâm cài đơn sơ cùng vòng eo mảnh mai, tựa như một cành hoa kiêu hãnh mọc ra từ vách đá lởm chởm, đứng cạnh cảnh tượng thuần khiết như tuyết, khiến sắc thái của nàng càng thêm nổi bật.
Hắn cụp mắt xuống, không nên nhìn thêm nữa.
Trầm mặc một lúc, khi hắn ngẩng mắt lên, trong mắt hắn đã là một mảng tối sâu thẳm, lạnh lẽo:
“Hôm đó sau khi từ chùa trở về, có phải ngươi đã nói gì không nên nói với Nguyên Vanh?”
“Ngươi được sống lại một lần, nếu đã không muốn lại dây dưa với ta, hẳn cũng hiểu rõ ngươi và ta không thể làm vợ chồng. Đã như vậy, ngươi ắt phải nhớ một số chuyện của kiếp trước?”
“Có phải ngươi cố tình nhắc Nguyên Vanh rằng trong triều có người đang âm thầm điều tra ông ta có dính líu đến bè đảng phản loạn? Ngươi muốn bảo vệ ông ta sao? Ngươi đã quên kiếp trước ông ta đã làm ra chuyện gì à?”
“Trả lời ta, Nguyên Chi.”
Thương Thảo An bất ngờ gọi thẳng tên nàng, như thể đã không thể chịu nổi dáng vẻ im lặng bình tĩnh của nàng nữa.
Nghe hắn gọi, Nguyên Chi cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Đôi mắt đẹp của nàng thoáng chứa một nỗi buồn khó diễn tả bằng lời, như thủy triều dâng tràn.
Rõ ràng một câu cũng chưa nói, nhưng lại làm người ta cảm thấy đau buồn đến cực điểm.