Chương 28: Lén gặp

Mấy ngày sau đó, không biết có phải Nguyên Vanh thật sự bị lời nói của Nguyên Chi dọa sợ hay không, mà liên tiếp mấy ngày ông ta đều ngoan ngoãn ở nhà.

Vốn dĩ ông ta là người thích xã giao, thường xuyên ra ngoài kết bạn, thăm hỏi khắp nơi. Vậy mà bây giờ, trừ chuyện phải vào triều thì đóng cửa không bước ra khỏi nhà, cũng không nhận lời mời của ai.

Thoạt nhìn đúng là dáng vẻ một vị thanh quan nghiêm cẩn, đứng đắn, nhưng người khổ sở lại là Nguyên Tễ. Ở quan học, hắn kéo dài thời gian học càng lâu, không dám về nhà sớm.

Chỉ cần bị Nguyên Vanh trông thấy, lập tức sẽ bị gọi đến trước mặt chịu răn dạy.

Trái lại, Bình thị lại vô cùng vui vẻ. Trước nay trượng phu luôn đi tiếp khách bên ngoài, trong nhà chẳng mấy khi thấy bóng, bà thân làm thê tử mà giống như một quả phụ.

Hiện nay trượng phu ở nhà, cho dù không nói với bà mấy câu, bà vẫn cảm thấy yên lòng.

Hôm nay, Nguyên Chi đang ở trong nhà giúp Bình thị thêu hoa. Tháng trước, nàng dùng hoa lê trong viện làm cao hương hoa lê, đã sai Nhiêu Thụy mang đi bán cho dân chúng, gom được chút tiền.

Giờ mùa hoa lê đã qua, đợi Lý Hàm Linh đưa hoa mẫu đơn đến, nàng lại có thể làm một loại cao hương khác để bán.

Đúng lúc này, một tỳ nữ từ ngoài chạy vào, bước nhanh đến trước Nguyên Chi:

“Nữ lang, trong nhà có khách, nói là người của quận vương phủ, nữ lang có muốn tiếp không?”

Nguyên Chi khẽ sửng sốt, trên mặt tỳ nữ cũng là vẻ ngạc nhiên tương tự, quận vương phủ?

Là Lịch Thường Đĩnh sao?

Ngày đó từ Tuy An vương phủ trở về, xiêm y nàng bị dơ nhưng nàng vẫn luôn giữ thư trong tay áo, vậy mà sau lại không thấy nữa.

Nàng tìm khắp người mới phát hiện chắc là đã đánh rơi trong vương phủ. Còn rơi ở đâu, nàng không rõ, hẳn là trong số những nơi nàng từng đi qua hôm ấy.

Không có thư tín, nên Nguyên Chi cũng không định chủ động đi tìm Lịch Thường Đĩnh. Việc này vốn đã kỳ quặc.

Tỳ nữ dẫn nàng đến khu Xuân Hải Đường, một nơi khá kín đáo trong phủ. Nên dù có đánh mất món đồ ấy, Nguyên Chi cũng không cảm thấy tiếc.

Nàng vốn không phải kiểu tiểu thư chân chính bị nhốt trong khuê phòng, không hiểu chuyện đời. Nàng làm chủ mẫu đã lâu, những điều cần đề phòng, nàng đều biết rõ.

“Nói hắn chờ ở thính đường, ta sẽ qua ngay.”

Nhiêu Thụy vâng lời đi truyền.

Nguyên Chi đem mấy mũi cuối cùng trên đóa hoa thêu trên khăn hoàn tất, thu dọn đồ, rồi mới đứng dậy đi đến tiền thính.

Quản sự của quận vương phủ đã ở đó chờ. Nguyên Chi vừa nhìn liền nhận ra người này tuyệt không phải loại hạ nhân tùy tiện sai đến, khiến nàng không khỏi hỏi:

“Ngươi là người của quận vương gia? Quận vương phái ngươi đến có chuyện gì?”

Quản sự không vội, cũng không hề tỏ vẻ khó chịu, trái lại, thái độ lễ độ khiêm cung:

“Nguyên nương tử không cần khách khí, tại hạ quả thật là người hầu thân cận của quận vương. Sợ nương tử nghi ngờ nên mang theo tín vật để nương tử kiểm chứng.”

Nguyên Chi nhận lấy xem qua, xác nhận đúng là tín vật của quận vương phủ, thân phận đối phương không sai, liền trả lại.

“Vậy quận vương tìm ta là vì chuyện gì?”

Quản sự hơi dừng lại, như đang cân nhắc cách nói, rồi mới đáp:

“Nguyên nương tử còn nhớ Chu lão phu nhân chứ? Hôm trước bà ấy đột nhiên tái phát bệnh cũ, hôn mê bất tỉnh.”

“May mắn khi đó bên cạnh có người chiếu cố không rời nửa bước, vừa mới cứu được một mạng. Hiện tại lão phu nhân chỉ có thể nằm trên giường, không thể cử động.”

“Hôm nay tại hạ đến đây là thay đại quận vương chuyển lời cảm tạ ân cứu mạng của Nguyên nương tử.”

“Nếu ngày đó ở vương phủ, Nguyên nương tử không nhắc nhở quận vương, chỉ e hậu quả khó lường.”

Nguyên Chi mím môi nói: “Đúng là nhất hạnh trong vạn hạnh(trong cái rủi có cái may).”

Nàng thầm nghĩ, quả nhiên Chu lão phu nhân chính là người đột ngột qua đời ở kiếp trước.

Kiếp này tuy bà vẫn phát bệnh, nhưng có thể giữ được tính mạng đã là chuyện đáng quý. Dẫu không thể xuống giường trong thời gian ngắn, cũng không thể quá tham cầu.

Quản sự thở dài nhẹ, rồi nói tiếp: “Đúng vậy, qquận vương đã chuẩn bị một phần lễ tạ, nhờ ta mang đến cho Nguyên nương tử. Nếu có cơ hội, quận vương còn mong được mời nương tử đến trà uyển một chuyến để có thể trực tiếp nói lời cảm tạ.”

Quản sự phụng mệnh đến, mang theo không ít lễ vật. Nguyên Chi liếc qua, toàn là đồ quý giá, phần lớn dùng cho ăn mặc, đều xa hoa cả.

“Nếu vậy thì quận vương quá khách khí rồi.”

Đã đến lúc cần ra mặt, mà Chu lão phu nhân lại đang bệnh nặng, Nguyên Chi tất nhiên phải đích thân đến thăm.

Nàng nói: “Ta đã biết, nếu quận vương có lời mời, ta nhất định sẽ đến đúng hẹn.”

Có câu trả lời này nghĩa là chuyện đã định xong.

Quản sự liền cáo từ rời đi.

Nhiêu Thụy tiễn người ra tận cửa rồi quay về hỏi: “Tiểu thư, mấy thứ này nên xử lý thế nào ạ?”

Nguyên Chi đáp: “Đem cất vào kho, chuyện hôm nay, tạm thời đừng nói với cha mẹ ta. Nếu có ai hỏi đến lễ vật, cứ bảo là Chu lão phu nhân tặng quà lần trước đến chùa là được.”

Nàng chưa muốn để Nguyên Vanh và Bình thị biết chuyện nàng có liên hệ với Lịch Thường Đĩnh.

Đến ngày đi thăm Chu lão phu nhân, Nguyên Chi dậy rất sớm.

Bình thị đã lâu không ngủ chung phòng với Nguyên Vanh nữa. Bây giờ mỗi sáng bà vẫn dậy sớm nấu canh thang, chuẩn bị thức ăn tinh tế cho Nguyên Vanh, những việc hầu hạ tỉ mỉ đều từ tay Bình thị mà ra.

Thấy Nguyên Chi bước vào bếp, hai tay áo vấn gọn, cổ tay trắng nõn lộ ra, Bình thị ngạc nhiên nói: “Sao con lại vào đây? Ta đã bảo không cần mà, con…”

Nguyên Chi nhẹ giọng đáp: “A mẫu, lần trước ta theo lão phu nhân đến chùa Đông Lâm ăn chay, sau đó lão phu nhân đổ bệnh, ta muốn làm chút điểm tâm mang sang thăm bà ấy.”

Bình thị nhớ ra chuyện hôm ăn chay đó Nguyên Chi không ở nhà, phủ Tuy An vương cũng từng đưa lễ đến, sau lại còn mời đi dự tiệc ngoài trời.

Không ngờ lão phu nhân kia chưa từng gặp mặt mà nay đã lâm bệnh.

Bà thở dài tiếc nuối: “Vậy con làm đi, nhớ làm mềm mềm một chút, người bệnh ăn mới nuốt nổi.”

Nguyên Chi mỉm cười: “Ta làm hai loại bánh chay thôi, làm nhiều chút để nhà ta ăn nữa.”

Nguyên Chi khéo tay. Tuy không phải được nuôi trong sự nuông chiều, nhưng Bình thị cũng chưa từng để nàng chịu khổ thật sự. Những việc cực, nặng, bẩn bà đều tự nhận làm, chưa từng mở miệng than một câu.

Bình thị vừa bận vừa liếc sang trưởng nữ đang rửa mặt, trong lòng thầm mừng. Làn da trắng mịn, khí chất thanh lãnh, ngón tay thon dài, trông giống hệt mẫu thân của Bình thị trong ký ức.

Bà không khỏi cảm khái, trong các con bà, Nguyên Chi là đứa bà thương nhất. Nếu như nó đừng chống đối với phụ thân nó thì sẽ tốt biết bao.

Khi Bình thị cúi đầu tiếp tục bận rộn, Nguyên Chi khẽ ngẩng mắt nhìn bà.

Nàng nghĩ, nếu muốn bảo vệ tất cả thì tuyệt đối không thể để bọn họ bị liên lụy bởi Nguyên Vanh.

Cũng không biết a mẫu có chịu tiếp tục hoà thuận với Nguyên Vanh hay không.

Nếu vạch trần chuyện Nguyên Vanh nuôi ngoại thất và tư thông bên ngoài, tất sẽ khiến gia đình náo loạn một phen, đến lúc ấy, Bình thị và mọi người trong nhà chắc chắn khó tránh khỏi bị liên lụy.

Muốn bảo toàn tất cả, chỉ có thể đợi đến khi nàng tích góp đủ tài sản, đủ lực để đứng vững, mới có thể cho họ một chốn an ổn dung thân.

Hoặc là tìm một chỗ dựa còn lớn hơn nữa.

Làm xong điểm tâm, Nguyên Chi liền mang theo rồi ra cửa.

Dù Chu lão phu nhân có ăn được hay không, nàng cũng không thể tay không đến thăm.

Theo lời quản sự nói, địa điểm gặp là tại một trà uyển, mà đã là tiến đến gặp Lịch Thường Đĩnh, nàng đương nhiên không dám dùng xe ngựa sang trọng trong phủ, chỉ đành đi bộ.

Đi qua con đường chính hướng phía Ngung Trung, nàng tìm được nơi đó.

Trà uyển nằm trên đại lộ Thượng Lâm phường, nơi đây vốn là chỗ các quan lớn quý nhân thường lui tới, dân thường bình thường khó mà vào.

Hai bên phố toàn cửa tiệm tinh xảo xa hoa, người ra kẻ vào đều thân phận hiển hách. Đời trước Nguyên Chi làm đại phu nhân Tuy An vương phủ, từng cùng vương phi đến đây vài lần.

Nay nàng ăn mặc giản dị, chỉ đi một mình, không tỳ nữ hầu cận, lại càng dễ khiến người ta chú ý.

Người đi đường, tiểu nhị trước cửa các hiệu đều nhìn nàng đôi ba lượt, đoán không biết nàng là tiểu nương tử nhà ai.

Cho đến khi Nguyên Chi dừng lại trước cửa Mộc Hà Đường, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, xác nhận không nhầm chỗ.

Tiểu nhị thấy nàng còn mang theo hộp lễ, liền bước lên nghênh đón: “Cô nương là đến uống trà hay có chuyện gì muốn phân phó?”

Nguyên Chi: “Ta có hẹn với quận vương, hôm nay đến bái kiến.”

Ở phía Tây Nam, đối diện Mộc Hà Đường không xa có một trà uyển hoa lệ khác.

Trên lầu các, dưới mái cong xanh ngọc, có một thân ảnh cao gầy đứng tựa lan can, hai tay khoanh trước ngực, dáng người thẳng tắp.

Người hầu phía sau bẩm báo: “Thương đại nhân, theo tin tức đáng tin, bọn loạn đảng bên kia dường như đã nghe được chút phong thanh. Không biết là người phía chúng ta tiết lộ hay đã xảy ra sơ suất gì.”

“Hơn nữa, gần đây có vài quan viên vốn đang bị theo dõi, thái độ đều có chút khác thường. Tuy bọn họ không tập trung cùng một chỗ, nhưng thuộc hạ ta ẩn mình tại phủ một người trong số đó, nghe nói có một kẻ tên Nguyên Vanh, mấy ngày nay đóng cửa không ra, cắt đứt hết mọi giao du.”

Người kia nói: “Theo ta thấy, chẳng bằng cứ bắt hết một mẻ luôn, tránh đêm dài lắm mộng.”

Lại có một giọng khác xen vào: “Hiện giờ mà động thủ chả khác nào rút dây động rừng, vẫn chưa đến lúc thu lưới. Nếu không thể nhổ tận gốc kẻ đứng sau thì sẽ gây ra sai lầm không thể vãn hồi.”

“Trước vẫn nên tra rõ vì sao Nguyên Vanh lại biết trước tin đi, hoặc là trong số thuộc hạ chúng ta có kẻ phản bội, rồi hãy tính tiếp.”

Tiếng bàn bạc sau lưng không dứt, còn Thương Thảo An thì vẫn đứng trước cửa sổ, ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng một nữ tử áo trắng phối váy đỏ thẫm, tay ôm hộp điểm tâm, bước vào trà uyển đối diện.

Mí mắt hắn khẽ động.

Gần đây, trong triều đột nhiên xuất hiện tấu chương buộc tội hắn, nói hắn phẩm hạnh chẳng ra gì, lật lọng vô tình, trêu đùa tình cảm nữ tử vô tội.

Chưa kịp tự mình điều tra ai đứng sau, đã có thượng quan chủ động đến mách cho hắn biết ngọn nguồn.

Sau buổi dự tiệc Dương Tịch hôm đó, Nguyên gia trở về. Ngày kế, tờ buộc tội kia đã được đặt lên án của thánh thượng.

Đáp án không cần nghĩ, dù là tin đồn hay tấu chương đều có liên quan đến Nguyên gia.

Mà Nguyên Vanh bị theo dõi nhiều ngày không thấy động tĩnh, vậy mà giờ lại lập tức phản ứng, cắt toàn bộ giao du, ẩn mình đóng cửa, điều này chứng minh có người báo trước cho ông ta.

Nếu không, với năng lực của ông ta, có chết cũng không biết mình đã bị lộ.

Thương Thảo An thu mắt lại, liếc bảng hiệu Mộc Hà Đường, trong đầu hiện lên cảnh đêm ấy ở đình viện, khi hắn mở phong thư kia ra.

Kiếp trước, đã từng có một thời gian Lịch Thường Đĩnh thường đến trước cửa vương phủ, thuộc hạ cũng từng bẩm báo việc này với hắn.

Nhưng khi ấy, Thương Thảo An không đặt trong lòng.

Nguyên Chi lúc đó cứng rắn muốn gả, nói sẽ sống đúng với bổn phận, giữ lễ nghi phu nhân, mà nàng quả thật đã giữ lời. Hai người tuy kính nhau như khách, nhưng hắn tin nàng sẽ không làm ra chuyện vượt quá khuôn phép.

Vì thế lúc đó, chuyện kia chỉ là một tin gió, hắn xem như không có.

Nhưng kiếp này, mấy ngày trước, khi Lý Ngật cùng Nguyên Chi gặp nhau, hắn đứng ngoài cửa nghe rõ từng lời nàng che chở, bảo vệ Chu phủ.

Những thứ khác tạm chưa nói.

Giờ đây tận mắt nhìn thấy nàng một mình đến gặp Lịch Thường Đĩnh, không nghĩ đến người từng là thê tử kiếp trước của hắn, lại hoàn toàn không còn dáng vẻ thanh cao như trong trí nhớ.

Ai biết nàng đang giả cao thượng cái gì.

Nửa khắc sau, Thương Thảo An quay người, nói với đồng liêu: “Việc này không nhỏ, ta sẽ đích thân ra tay, cứ làm như ta vừa nói.”

“Tạm thời không được động, đối phương còn không biết mình đã bại lộ, đợi thời cơ chín muồi, sẽ nhổ cỏ tận gốc.”

“Vâng.”

Thương Thảo An: “Ta còn có việc, các vị cứ đi trước.”

Mọi người lần lượt rời khỏi trà uyển.

Qua một hồi lâu, Thương Thảo An mới bước ra, đứng trên bậc cửa, lặng lẽ nhìn sang trà uyển đối diện.