Dưới mái hiên, ngọn đèn dầu toả ra ánh sáng dịu.
Nguyên Chi bị Lý Hàm Linh đuổi theo phía sau, nàng dừng bước, khẽ hỏi:
“Tứ lang quân có chuyện gì tìm ta?”
Sau chuyện xảy ra với buổi nướng thịt nướng khi nãy, ánh mắt Lý Hàm Linh khi nhìn Nguyên Chi đã hoàn toàn khác trước.
“Ta không ngờ A Chi lại dám lên tiếng vì ta ở trước mặt mọi người.” Nghĩ lại cảnh đó, trong lòng hắn đến giờ vẫn như còn đang mơ.
Tuy hắn và Lý Ngật là huynh đệ, nhưng giữa huynh đệ cũng có phân cao thấp. Nay trong phủ có Thương Thảo An giành giải nhất khoa cử, đứng ở vị trí người người ngước nhìn. So với hắn ta, những người còn lại dường như chỉ là bụi cát.
Nếu xét tiếp nữa, nhị huynh ra ngoài làm ăn, không ở nhà. Trong nhà chỉ còn hắn và Lý Ngật là lớn tuổi. Nếu nói đến việc chọn rể, Lý Ngật đọc sách thành danh, đương nhiên được lòng trưởng bối hơn hắn.
Còn hắn, mang tiếng nổi danh phong lưu khắp nơi đã là yếu thế ngay từ đầu. So ra, việc kết thân không có lợi cho nàng.
Thế nhưng, Nguyên Chi lại tỏ vẻ như trong lòng có hắn.
Ý này vừa lóe lên, Lý Hàm Linh không khỏi có chút đắc ý.
Nguyên Chi nhìn đã rõ tâm tư của hắn.
Hắn hiện giờ chỉ mới mười chín tuổi, thanh niên trẻ tuổi ngây ngô, còn nàng đã trải qua cả một lần sinh tử, đương nhiên sự non nớt của độ tuổi này cũng chẳng còn.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Chuyện cưới gả, tuy không phải hoàn toàn do bản thân làm chủ, nhưng ta cũng muốn chọn một người hợp với lòng mình. Đó là lẽ thường tình của con người.”
“Tứ lang quân đừng nghĩ quá nhiều.”
Lý Hàm Linh lại hoàn toàn không nghe ra ý ranh giới trong lời nàng, chỉ cố chấp nói:
“Nhưng dù sao đi nữa, người muội chọn là ta. A Chi, ta thật sự rất vui.”
Được đối phương chọn lựa, nhất là từ một cô nương sắp luận hôn, đương nhiên khiến hắn có phần đắc ý cũng là chuyện bình thường.
Nguyên Chi chỉ có thể khẽ gật đầu: “Nếu không còn việc gì khác, vậy ta đi trước.”
“Khoan đã.” Lý Hàm Linh như nhớ ra điều gì, vội nói: “Những khóm hoa đó, để ta bảo thợ làm vườn nhổ hết đem trồng sang viện của muội.”
Nguyên Chi gật đầu: “Được.”
Hôm nay đến phủ làm khách, Nguyên Chi thật không ngờ Lý Hàm Linh lại thật lòng đến vậy, hắn thực sự sai người mang rất nhiều hoa đến, trồng đầy trong viện của nàng. Cho dù việc này cũng có phần vì nể mặt Nguyên Vanh, nghe theo cha mẹ sắp đặt mà đến bàn chuyện hôn sự, nhưng chưa từng có ai vì nàng làm đến mức này.
Dù chỉ là một niềm vui trong khoảnh khắc, trong lòng Nguyên Chi vẫn không khỏi hơi nghiêng về vị Tứ lang quân Lý gia này.
Dẫu sao hôn sự này cũng là đưa ra cho Nguyên Vanh xem mà thôi. So với Lý Ngật bề ngoài ôn hòa, trong lòng lại hẹp hòi, thì chọn người biết cách làm người khác vui như Lý Hàm Linh còn dễ thở hơn.
Đến lúc cần từ hôn, cũng sẽ dễ bề xoay chuyển.
Cửa lớn vương phủ, sau khi xe ngựa Nguyên gia rời đi, lại khôi phục yên tĩnh.
Cùng lúc đó, tại khu phú hộ trên Ngự phố.
Một chén canh bỗng rơi xuống đất vỡ tan.
Tỳ nữ thấy phụ nhân kia sắc mặt trắng bệch, toàn thân tê dại ngã xuống, liền thất thanh kêu:
“Lão phu nhân!”
Đêm hôm ấy, trong phủ Chu gia vốn yên hòa, bỗng vì biến cố này mà không khí trở nên nặng nề.
Nghe tin dữ, Lịch Thường Đĩnh vội chạy từ phủ mình đến: “Quán Hiên, tổ mẫu thế nào rồi? Có nguy hiểm không?”
Cháu trai đích tôn của Chu lão phu nhân dẫn hắn vào phủ, sắc mặt nặng nề:
“Tổ mẫu thân thể vốn không tốt, ai ngờ lại đột phát một lần như vậy.”
“Huynh vào rồi sẽ rõ.”
Lịch Thường Đĩnh mặt nghiêm, bước vào viện, đi thẳng vào phòng lão phu nhân. Nơi đó đã chật kín người, có chủ gia, phu nhân, con cháu trong nhà, đại phu và tỳ nữ.
Vừa thấy Thường Đĩnh đến, một giọng nói vang lên: “Thường Đĩnh đến rồi, mọi người tản ra một chút.”
“Những người không phận sự lui ra ngoài, để lại một tỳ nữ hầu hạ, đại phu ở lại đây.”
Trong phòng lập tức rút bớt người, chủ gia Chu gia nhìn về phía Thường Đĩnh, trong mắt đầy nặng nề, thở dài, lắc đầu.
“Đại phu nói là bệnh cũ trong đầu tái phát. Loại bệnh này không có cách trị, có lẽ chỉ còn sống được vài năm nữa.”
Lịch Thường Đĩnh nhìn Chu lão phu nhân đang hôn mê trên sập. Sắc mặt bà tái nhợt, bên miệng còn ngậm lát nhân sâm, hoàn toàn không còn vẻ hồng hào có tinh thần như mấy ngày trước.
Nói là có thể sống thêm vài năm, e rằng đó cũng chỉ là lời an ủi của chủ gia Chu gia.
Chu Quán Hiên đứng phía sau khẽ nói: “Phụ thân đã căn dặn, bảo đại phu phải dốc toàn lực chữa trị cho tổ mẫu. Thường Đĩnh, nhờ có huynh trước đó nhắc chúng ta mới chú ý đến sức khỏe của tổ mẫu.”
“Thời gian này, đại phu luôn kê thuốc bổ. Nếu không phải hôm nay đại phu tình cờ đến bắt mạch, thì tổ mẫu…. e rằng đã ngã gục không ai hay.”
Lịch Thường Đĩnh khẽ sững người. Thật ra, không phải hắn là người đầu tiên để ý, có người còn nhìn ra trước hắn.
Hắn không khỏi nhớ đến Nguyên Chi, nương tử Nguyên gia. Nàng từng nói dù không tinh thông y thuật, nhưng đã từng gặp không ít người lớn tuổi mang bệnh kín như vậy.
Khi đó, hắn còn tưởng nàng chỉ thuận miệng nói để phụ hoạ.
Không ngờ hôm nay lại đúng là thật.
Sau khi đại phu khám xong, Lịch Thường Đĩnh bàn bạc việc chữa trị với chủ gia Chu gia, rồi ở lại trong phòng cùng Chu Quán Hiên trông nom Chu lão phu nhân.
Dưới ánh đèn leo lét, trong khoảnh lặng yên, Chu lão phu nhân trong màn chậm rãi tỉnh lại.
Ý thức dần rõ, bà đưa mắt nhìn quanh, thấy con cháu đứng đó liền nở nụ cười, nhưng khóe môi đã không còn đủ sức nhếch lên.
“Là Quán Hiên sao, Thường Đĩnh cũng đến rồi à.”
“Tổ mẫu.”
Thấy bà hơi nghiêng đầu về phía Lịch Thường Đĩnh, tựa như có điều muốn nói, Chu Quán Hiên liền nói:
“Huynh ở lại bầu bên tổ mẫu, ta đi bảo người sắc thuốc.”
Đợi Chu Quán Hiên rời đi, Lịch Thường Đĩnh mới đến gần, đỡ lấy bàn tay của bà:
“Đại phu nói phải tĩnh dưỡng, giờ tổ mẫu đừng gắng ngồi dậy.”
“Không dậy nổi, cũng không cần dậy nữa.”
Chu lão phu nhân khẽ thở: “Ta chỉ có một chuyện muốn nói với con.”
Giọng bà yếu, nhưng rõ ràng giống như đang dặn dò chuyện hậu sự:
“Vừa rồi lời các con nói, ta đều nghe thấy cả. Con người sống chết đều theo mệnh, dù sau này ta có ra đi, các con cũng đừng quá đau lòng.”
Rồi ánh mắt bà rơi lên người Lịch Thường Đĩnh, sâu xa lại thương xót: “Chỉ có con, con vẫn còn một mình, cho dù sau này kế thừa tước vị của phụ thân con, bên cạnh cũng chẳng có ai thật lòng cùng con kề cận.”
“Thường Đĩnh à, con cũng không thể cắt đứt đường lui của cha mẹ con. Vì tổ tông mà nối dõi tông đường, đó là nhân sinh đại sự, con…”
Bà ho khan, nói mấy câu đã khó thở, vất vả lắm mới nói được.
Lịch Thường Đĩnh lập tức căng thẳng, vỗ nhẹ lưng ngực cho bà, lại bảo tỳ nữ đưa trà đến, bưng tới miệng Chu lão phu nhân: “Tổ mẫu cứ từ từ nói, con đều nghe.”
Đợi hơi thở ổn lại, Chu lão phu nhân nắm tay Lịch Thường Đĩnh, vô cùng khó khăn phun ra tiếng nói: “Phải lấy vợ, biết chưa? Còn Nguyên Chi, nếu nàng cùng Tam lang bọn họ không thành, thì con liền…”
“Ta thấy nàng là người tốt, con cũng không chán ghét, phải không?”
Nghĩ đến thiếu nữ kia ở Phong Vũ Đình tiến thoái có lễ, lại ở trà đình thẳng thắn mà tự nhận gia cảnh mình không tốt, Lịch Thường Đĩnh nhất thời rơi vào trầm ngâm.
“Tổ mẫu.”
Chu lão phu nhân: “Tai kiếp của ta áp xuống, nếu không thể thấy con sớm ngày thành gia, xuống cửu tuyền ta cũng khó yên lòng.”
“Con tự suy nghĩ đi.”
Nói xong, Chu lão phu nhân dựa lên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nguyên gia.
Sau khi mọi người trở về, Nguyên Vanh đứng giữa thính đường, lông mày nhíu chặt nhìn Nguyên Chi, Bình thị cùng mọi người đều không dám thở mạnh.
Không ngờ dưới khí thế nặng nề ấy, Nguyên Chi lại mở miệng: “A mẫu đem đệ muội về phòng trước đi, ta còn có điều muốn thương lượng với phụ thân.”
“Chi nhi?” Bình thị bất an nhìn nàng.
Nguyên Vanh mà nổi nóng thì sẽ ra tay, nàng thật sự không muốn thấy Nguyên Chi bị đánh.
Nghe xong, Nguyên Vanh ngửa đầu cười lạnh, “Để nó nói, ta cũng muốn xem xem ngươi rốt cuộc muốn nói gì. Nếu không nói ra được lý do, chuyện hôm nay sẽ không yên đâu.”
“Ta sẽ dùng gia pháp dạy dỗ ngươi.”
Gia pháp, chung quy không thoát khỏi một trận đánh đập.
Dưới ánh mắt sợ hãi của mấy đứa nhỏ, Bình thị sắp cầu xin thì Nguyên Chi đã nói: “Cứ để vậy đi. Nghe xong, có lẽ phụ thân còn phải cảm tạ ta.”
Nguyên Vanh tức đến bật cười, phất tay cho mọi người lui xuống.
Trong ánh mắt lo lắng của người khác, thính đường chỉ còn lại hai cha con.
Nguyên Vanh ngẩng đầu ra hiệu: “Nói!”
Hôm nay nàng dám trái lời trong tiệc Dương Tịch, ông ta cần một lời giải thích.
Nguyên Chi chợt nói: “A phụ còn nhớ đại lang quân Thương gia dẫn theo một nữ tử đến dự tiệc không?”
“Nữ tử kia là con gái của Bộc quốc công, dưỡng muội của Thương Thảo An, chuyện này ta vốn đã rõ. Nhưng liên quan gì đến ngươi? Ngươi nói những lời này có ích gì?”
Nguyên Chi khẽ lắc đầu, thở dài: “Sao lại không liên quan? A phụ chẳng phải đã trách ta trước sau không chịu gả cho Thương đại lang đó sao?”
“Tại chùa Đông Lâm, không chỉ mình ta không tình nguyện đến điện Quan Âm, mà vị lang quân kia trong lòng cũng đã có người. Hắn quay đầu liền cùng dưỡng muội kia vào điện Bồ Tát dâng hương.”
“Thế mà vương gia với vương phi lại nói với a phụ và a mẫu rằng họ là huynh muội. Huynh muội thì đúng, nhưng quan hệ kia tuyệt đối không trong sạch như lời.”
Ánh mắt Nguyên Vanh lập tức tối sầm lại, nhíu chặt: “Ý ngươi là… nàng ta cùng Thương Thảo An có tư tình? Chuyện hắn từ chối hôn sự ban đầu cũng là vì trong lòng đã có người? Mà giờ đây, vương gia lại giúp hắn giấu giếm, lừa ta rằng chỉ là tình huynh muội?”
Nguyên Chi gật đầu: “Không sai, a phụ, Tuy An vương phủ coi nhà ta như vật để đùa giỡn.”
Nguyên Vanh tự biết trưởng nữ có ý khơi mào ly gián, nhưng chuyện Thương Thảo An vô tình với hôn sự này lại là sự thật. Mà ông ta nhớ lại trong yến tiệc, Thương Thảo An đối xử với nữ tử kia cực kỳ chăm sóc, cử chỉ thân mật quá mức.
Nghĩ lại thân phận bọn họ, dù chỉ là quan trong triều, Thương Thảo An vẫn cao hơn ông ta một bậc.
Vậy nên khi trước đồng ý, đến lúc cuối lại đổi ý, chẳng phải là khinh thường con gái ông ta, cũng là khinh thường ông ta sao?
Sắc mặt Nguyên Vanh trở nên u ám hơn, ông ta không sợ đời này có kẻ thông minh, từng bước hiển đạt; ông ta cũng từng là người được chọn trong ngàn người trở thành Thám Hoa lang. Nhưng ông ta để bụng những kẻ tuổi trẻ mà số mệnh lại may mắn hơn mình, đi được con đường mà ông ta chưa từng được bước, hưởng được vinh hoa ông ta từng khát vọng, rồi lại dám coi thường ông ta?
Chỉ trong nháy mắt, Nguyên Chi liền thấy khóe môi phụ thân cong lên thành nụ cười lạnh, hiển nhiên đã có quyết ý.
Nàng biết, khiến Nguyên Vanh trở mặt với Thương Thảo An là cách tốt nhất.
Nàng vốn không muốn dính líu đến bọn họ nữa, nhưng giờ nàng không còn chỗ dựa nào khác, chỉ có thể để phụ thân ôm hận với Tuy An vương phủ, từ đó để hai bên tự cắn xé lẫn nhau.
“Còn có một việc, ta vẫn muốn nói với a phụ.”
“Đây là việc ta vô tình nghe được tại Tuy An vương phủ. Vị Thương đại lang kia, hình như có liên hệ mật tín với thuộc hạ, nghe nói trong triều gần đây đang thẩm tra một vụ phản đảng.”
“Hơn nữa, đã nhắm vào mấy vị quan viên.”
Sắc mặt Nguyên Vanh kịch biến, không còn là vẻ phẫn hận vừa rồi, mà là sự hoảng hốt run rẩy từ sâu trong mắt.
Giọng ông ta run lên, vội vàng: “Có nghe được là ai không? Tên gì?”
Nguyên Chi đáp: “Ta vừa đến gần thì bị phát hiện, chưa nghe được nhiều.”
Nàng hạ mi mắt che giấu ánh nhìn, nhưng vẫn nhận ra vạt áo phụ thân khẽ run.
Khi nàng ngước lại thì đã thấy trong ánh mắt Nguyên Vanh hiện lên sát ý cuồn cuộn: “Người này, trong lòng có kẻ khác, vậy mà còn dám chậm trễ việc kết thân với ngươi. Ta tuyệt đối không thể giữ lại hắn, phải khiến hắn mất sạch chỗ đứng trên triều.”
Dứt lời, Nguyên Vanh vì chuyện này mà vội đến mức sớm quên mất việc truy cứu Nguyên Chi đã dám công khai chống đối mình ngay trong vương phủ.
Còn chuyện chọn Tam lang hay Tứ lang làm rể cũng đều bị gạt sang một bên không ai nhắc nữa.
Chờ đến khi Nguyên Vanh rời khỏi thính đường, Nguyên Chi đi theo mấy bước, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng ông như chạy trối chết rời đi. Nàng chỉ hy vọng nước cờ này không phải là bước sai lầm chí mạng.
Kiếp trước, chính vì bị liên lụy vào bè phái loạn đảng, Nguyên Vanh bị thánh thượng ghét bỏ, đồng liêu ai nấy đều sợ hãi mà tránh xa.
Dù nể mặt Thương Thảo An mà còn giữ chức quan cho ông ta, nhưng từ đó ông ta bị loại khỏi vòng quyền lực trung tâm. Cũng vì thế, ông ta mới chìm đắm trong ôn hương nhuyễn ngọc, đêm không về nhà, phóng túng hưởng lạc.
Còn với Nguyên Chi, ông ta lại càng hận nàng sâu sắc hơn, trách nàng đã khiến phu quân trở mặt, khiến hắn dám xuống tay với cả nhạc phụ.
Rồi giận lây sang Bình thị, trách bà đã nuôi dạy ra một đứa con gái như vậy.
Kiếp này, Nguyên Chi đã mơ hồ nhìn ra chút manh mối, nên đã cố ý khiến Thương Thảo An khó chịu một chút, lại cũng khiến cho Nguyên Vanh không đến mức sai lầm lún quá sâu.
Tuy nàng muốn ép ông ta đến đường cùng, nhưng nếu mưu kế đi quá đà, cả nhà trên dưới đều sẽ bị kéo vào ngục, kết cục không cách nào cứu vãn.
Nguyên Vanh đi rồi, Nguyên Chi cũng quay về phòng nghỉ ngơi.
Trời đã xế chiều, chỉ nghe tiếng gió khe khẽ lướt qua ngoài hiên.