Trong phòng, bị người kiếp trước vốn là trượng phu nhìn thấy hết thân thể, mãi đến khi Thương Thảo An lặng lẽ rời đi, sắc mặt Nguyên Chi từ đầu đến cuối đều không buồn không vui, không tranh, không giận.
Nàng và Thương Thảo An viên phòng là vào một tháng sau khi thành hôn.
Trên đệm giường của Nguyên Chi vẫn không có vết đỏ. Quản sự mama trong viện cùng tiểu tỳ đều nhìn ra thái độ của Thương Thảo An đối với nàng vô cùng lãnh đạm.
Vì thế lời ra tiếng vào rất nhanh liền truyền đến tai Tuy An vương phi cùng Tuy An vương.
Đại lang quân không thích đại phu nhân.
Nhưng hôn sự đã định, người cũng đã cưới vào cửa, không viên phòng mãi cũng không ổn.
Vì vậy sau khi Tuy An vương gọi Thương Thảo An đến nói chuyện, vào một buổi tối bình thường đã dùng xong bữa tối, Thương Thảo An rốt cuộc bước vào phòng nàng.
……
Gió lạnh vừa nổi, mang theo hơi buốt.
Nguyên Chi trong bộ y phục mỏng manh từ dòng ký ức chợt bừng tỉnh, không buồn nghĩ gì thêm về những viễn cảnh tân hôn với Thương Thảo An.
Nàng chỉ khoác áo choàng, chỉnh lại dung nhan trước gương, rồi mới từ trong phòng bước ra.
Lúc này, bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng Thương Thảo An.
Nàng cũng không định quay lại phòng của Thương Duy Chân, mà lập tức đi theo hướng lúc nãy mình bước vào, hướng đến khoảng sân phía trước.
Đi được một đoạn, liền thấy Lý Hàm Linh đang đứng đó, sắc mặt thay đổi thất thường, nụ cười như có như không, mang theo phẫn nộ bị đè nén.
Không biết lại là ai chọc hắn không vui nữa.
Tiếng bước chân của nàng mỗi lúc một gần.
Lý Hàm Linh nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu lại: “A Chi, muội đến rồi.”
Nói rồi, vẻ giận dữ trên gương mặt hắn trong chớp mắt thu lại sạch.
So với việc cãi vã đối đầu với người khác, Lý Hàm Linh càng không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng thất thế của mình.
“Tứ lang.”
Lý Hàm Linh miễn cưỡng nở nụ cười: “Thế nào, đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
Nguyên Chi cũng không hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ bình thản nói: “Trời cũng không còn sớm, chúng ta có phải nên đi rồi không?”
Nơi này vốn là chỗ ở của Thương Duy Chân và Thương Thảo An, ở lâu chỉ thêm khó xử.
Đã không còn liên quan gì đến nhau, Nguyên Chi tất nhiên không muốn ở đây thêm mà tự chuốc khó chịu.
Lý Hàm Linh cũng đã tức nghẹn từ lâu, nghe thấy câu này như được đặc xá, lập tức đứng dậy, dáng vẻ cũng thoải mái hơn hẳn: “Tất nhiên rồi, chúng ta chỉ cần đi cáo từ một tiếng là được.”
Tuy nói là đi cáo từ, nhưng thật ra hắn cũng chẳng muốn gặp lại ai ở đây.
Nhưng rời đi mà không nói một lời lại thành thất lễ, càng dễ để người ta xem thường. Hắn làm sao có thể tự đưa nhược điểm cho người ta nắm được chứ.
Nguyên Chi không phản đối, cùng hắn thong thả bước đi.
Ngoài phòng, không biết từ đâu bay tới một con chim, đậu lại trên ngọn cây, hót vang líu lo.
Trong phòng, Thương Duy Chân đang ngồi.
Nàng ta đã tự rửa mặt chải tóc xong, lúc này đang để đại phu xem xét vết thương ở chân mình.
Thấy Thương Thảo An bước vào, trên mặt Thương Duy Chân liền nở nụ cười tươi:
“Các An a huynh.”
Thương Thảo An bước lại bên cạnh nàng, sắc mặt bình thản, lập tức hỏi về vết thương ở chân: “Sao rồi? Có ảnh hưởng gì không?”
Đại phu xem xét một lượt rồi đứng dậy hành lễ với Thương Thảo An, cung kính nói:
“Đại lang quân cứ yên tâm, Duy Chân nương tử không bị tổn thương gân cốt, chỉ là da thịt bầm sưng mà thôi.”
“Chỉ cần dưỡng thêm ba đến năm ngày là ổn.”
Thương Thảo An dặn dò: “Vậy thì tốt, cứ dùng thêm thuốc loại tốt nhất, để tránh để lại di chứng hay tích lại thành bệnh sau này.”
Hắn còn căn dặn tỳ nữ: “Chăm sóc nương tử cho cẩn thận, những ngày này đừng để nàng đi lại nhiều.”
Tỳ nữ đáp: “Vâng, đại lang quân cứ yên tâm.”
Bên ngoài cửa, có tiếng người trò chuyện.
Chẳng bao lâu, Chẩm Qua quay lại bẩm: “Đại lang quân, Tứ công tử cùng Nguyên nương tử đến cáo từ.”
“Họ đang chờ ngoài viện.”
Nghe người tới là ai, nét mặt Thương Thảo An thoáng trầm xuống.
“Duy Chân, muội ở đây chờ ta, ta ra ngoài xem một chút.”
“Đợi đã, Các An A huynh, ta đi cùng huynh.”
Thương Duy Chân để tỳ nữ đỡ mình đứng dậy, chỉnh trang y phục rồi cùng Thương Thảo An bước ra cửa.
Trong sân, Lý Hàm Linh và Nguyên Chi đứng song song dưới mái hiên.
Thấy họ đi đến, hai người liền quay người lại đối diện.
Lý Hàm Linh nói: “Đại huynh, tiền viện còn có khách cần tiếp đãi, ta và A Chi chuẩn bị đi qua bên đó, cáo từ.”
“Đi liền bây giờ sao? Không ngồi lại uống chén trà đã?” Thương Duy Chân kinh ngạc, dáng vẻ muốn giữ người là thật lòng: “Ta còn muốn cùng Nguyên nương tử trò chuyện thêm nữa cơ.”
Lý Hàm Linh mỉm cười: “Không cần đâu, uống trà lại thành phiền hai người, thật sự không tiện ở lại nữa.”
“Vậy…”
Thương Duy Chân thoáng có chút tiếc nuối.
Trong bầu không khí hơi trầm lặng, Nguyên Chi chậm rãi mở miệng: “Bộ quần áo dơ của ta, ta sẽ mang đi.”
“Chờ giặt sạch bộ này rồi, ta sẽ trả lại cho Thương nương tử.”
Thương Duy Chân nhẹ giọng đáp: “Nguyên nương tử khách sáo rồi. Quần áo đó cứ coi như tặng cho nương tử, không đáng kể, không cần phải trả lại.”
Nàng ta nói như thế, nhưng Nguyên Chi chỉ im lặng, không đáp lại.
Thương Thảo An khẽ nhìn sang Nguyên Chi đứng phía sau Lý Hàm Linh, y phục chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, không chút vương vấn gì.
Nàng đổi sang bộ y phục vô cùng đơn giản, sắc mặt cũng rất nhạt. Từ đó trở đi, cả hai đều không nhắc lại cảnh xấu hổ vừa rồi trong phòng tắm, cũng không ai làm ầm lên.
Hắn tựa như thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng không còn căng cứng như trước.
Như thể hắn may mắn vì Nguyên Chi đã không đi mách với Lý Hàm Linh, hoặc đến nói lời bôi nhọ hắn với Thương Duy Chân.
Mãi đến cuối cùng, khi bầu không khí dần trở nên lạnh nhạt, Thương Thảo An đột nhiên nói với Lý Hàm Linh: “Các người cứ đi trước đi, ta và Duy Chân theo sau.”
Lý Hàm Linh sững sờ: “Đại huynh cũng muốn đi à?”
Hắn ta vốn nghĩ hôm nay người nhà Nguyên gia đến, để tránh dính dáng hay gây khó xử, Thương Thảo An sẽ tránh mặt, sẽ không gặp người thân của Nguyên Chi.
Dù sao dân gian còn đồn đại về cái thân phận trước kia của Thương Thảo An, gặp mặt chẳng phải rất khó xử sao.
Nhưng Thương Thảo An chỉ nói: “Duy Chân bảo muốn nếm thử món dê nướng Dương Tịch. Ngươi ra tiền viện dặn chuẩn bị thêm bát đũa, chúng ta sẽ theo sau.”
Đã nhận được câu trả lời, Lý Hàm Linh không bất ngờ nữa, chỉ đáp bằng vẻ mặt phức tạp:
“Được.”
Còn Nguyên Chi bên cạnh lại như chẳng nghe chẳng thấy, chẳng mảy may bận tâm, giữ gương mặt điềm tĩnh.
Hai người kia rời đi. Ánh mắt Thương Thảo An thâm sâu khó dò dõi theo bóng dáng họ.
Mãi cho đến khi Thương Duy Chân nghi hoặc gọi hắn: “A huynh?”
…
Trong tiền đình, Tuy An vương phi cùng Bình thị đều không ở trong trà thính.
Chỉ có mấy tỷ muội cùng đệ đệ của Lý Hàm Linh ra đây. Ngũ lang đang ngồi vui đùa cùng Nguyên Nhu, còn hai người khác thì đứng ngoài hiên nói chuyện với bọn tỳ nữ, vừa chuyện trò vừa uống trà ăn điểm tâm.
Nguyên Chi để tránh gây thị phi, cố ý đứng tách riêng, một mình chờ đợi, không đến gần đám tiểu thư trong vương phủ.
“Chiêu nương, mẫu thân cùng Nguyên phu nhân đang ở đâu? Phụ thân và Nguyên đại nhân vẫn chưa ra sao?” Trưởng nữ trong vương phủ tò mò đánh giá Nguyên Chi, lại hỏi.
“Mẫu thân và Nguyên phu nhân đang đi dạo trong vườn, chờ đến khi bắt đầu nướng dê rồi sẽ quay lại.”
“Còn phụ thân và các vị đại nhân thì vẫn đang trong thư phòng. Tứ ca, vị này là ai?”
Lý Hàm Linh giới thiệu: “Nàng là Nguyên nương tử, Nguyên Chi.”
“Thì ra là tẩu tẩu tương lai.”
Chuyện hôn sự giữa Nguyên Chi và vương phủ đã sớm truyền khắp nơi, không cần phải giấu giếm nữa. Chẳng qua, hôm nay mới là lần đầu mấy vị tiểu thư quý tộc này được gặp nàng.
Nhưng với mấy vị muội muội này, Nguyên Chi lại không hề xa lạ.
Chỉ là kiếp trước, nàng gả cho Thương Thảo An. Khi đó Chiêu nương, Yểu nương và Vĩnh nương với nàng tuy có quan hệ thông gia, nhưng qua lại chẳng nhiều, ngày thường chỉ khách khí hời hợt, có khi cả tháng cũng chẳng gặp mặt.
Mãi đến khi các nàng lần lượt xuất giá, Nguyên Chi mới dần dần có qua lại.
Đến đời này, có lẽ bởi các nàng ấy không còn phải sợ hãi chuyện người đứng bên cạnh nàng chính là đại huynh của họ, cho nên các nàng đều công khai quan sát nàng, không còn dè dặt nữa.
Hoàng hôn, tiệc nướng dê được cử hành tại khoảnh vườn rộng trong vương phủ.
Hạ nhân nhà bếp khiêng cả con dê đã xử lý sạch đặt lên giá nướng. Mọi người đều ngồi vào chỗ.
Từ thư phòng bước ra, Nguyên Vanh và Tuy An vương dường như trò chuyện rất hòa hợp, sắc mặt Lý Ngật cũng vì thế mà ôn hòa hơn.
Dưới ánh chiều tà, mọi người phân bàn mà ngồi. Chỉ đợi hạ nhân cắt thịt dê đã chín đem lên từng bàn. Trên bàn, trà rượu và điểm tâm đều đã chuẩn bị sẵn.
“Hôm nay gia đình Anh Hoa hiếm khi đến phủ làm khách, chúng ta có thể cùng nhau uống rượu vui vẻ thế này, đúng là may mắn của cả đời người.”
Tuy An vương nói một cách sảng khoái, Nguyên Vanh liền khiêm tốn phụ họa:
“Tại hạ cũng không ngờ có ngày được cùng vương gia, vương phi và gia quyến ngồi uống rượu rồi trò chuyện thế này. Điều đó cho thấy hai nhà chúng ta là hữu duyên, là nhân duyên trời cho, tất sẽ viên mãn a.”
Nói xong, cả hai cùng cười lớn, không hẹn mà cùng nâng chén dẫn đầu gia quyến:
“Nào nào, nâng chén! Hôm nay uống cho sảng khoái, không say không về!”
Tuy An vương phi cũng nhìn sang Bình thị, khẽ gật đầu ra hiệu thân thiết:
“Phu nhân đừng khách khí, phải ăn cho no rồi hẵng về. Con dê này còn phải nướng cả canh giờ nữa cơ.”
“A Chi.” Tuy An vương phi gọi Nguyên Chi, Nguyên Chi ngước mắt sang.
“Ngươi gầy quá, phải ăn nhiều thịt lên một chút, gọi các em ngươi cùng ăn chung luôn.”
Một câu nói ân cần như vậy làm Bình thị cảm động vô cùng.
Nguyên Chi chỉ khẽ gật đầu, giọng nhạt: “Vâng.”
Đang lúc mọi người cùng uống rượu chuyện trò, phía giá nướng thịt bỗng truyền đến hai bóng người.
“Đại lang quân đến rồi.”
“Cả Thương nương tử cũng đến, mau chuẩn bị chén đũa.”
Bà tử quản sự vội vàng sai người, mà đám người đang trò chuyện bỗng chốc im lặng đi khi thấy Thương Thảo An và Thương Duy Chân xuất hiện.
Không khí thoáng thay đổi.
Đặc biệt là Nguyên Vanh, đây là lần đầu ông ta nhìn thấy Thương Thảo An dẫn theo một nữ tử bên cạnh. Ông ta không khỏi suy đoán vài phần, ánh mắt lóe lên:
“Vị này là?”
Phía Bình thị cũng chưa từng gặp Thương Thảo An và Thương Duy Chân. Lần ở chùa Đông Lâm cũng không để ý đến họ, nên giờ càng tò mò.
Chỉ cảm thấy đôi nam nữ trước mắt dung mạo thật xứng đôi.
Vài người có mặt trong vương phủ hiển nhiên đã biết chuyện này từ trước, bởi gương mặt họ hoàn toàn bình thản, như đã chuẩn bị sẵn.
Có người lên tiếng giải thích với phu thê Nguyên Vanh: “Đó là Các An và dưỡng muội của nó.”
“Vị này là Thương Duy Chân, con gái của Bộc quốc công, chẳng lẽ Anh Hoa không nhớ sao?”
“Chỉ là dưỡng nữ mà thôi, huynh muội tình thâm. Trước kia nàng ta sống ở điền trang, về sau gặp bọn thổ phỉ quấy nhiễu, Các An lo lắng, nên mới đưa nàng về vương phủ nuôi dưỡng.”
Vài câu đơn giản đã đem mối quan hệ giữa Thương Thảo An và Thương Duy Chân nói rõ ràng, trong sáng thẳng thắn, không để lại lời dị nghị nào.
Sắc mặt của Nguyên Vanh và Bình thị cũng theo đó mà dịu đi:
“Thì ra là vậy.”
Ánh mắt Nguyên Vanh đánh giá Thương Thảo An và Thương Duy Chân, cuối cùng cũng hiền hòa hơn một chút. Chỉ cần nữ tử đứng cạnh Thương Thảo An không phải là vị hôn thê hay nhân vật gì phức tạp thì mọi chuyện đều ổn.
Nếu không, chẳng phải ông ta tự chuốc lấy khó xử hay sao?
Huống hồ, nếu nói người sẽ mất mặt nhất trong trường hợp là ai thì chính là trưởng nữ Nguyên Chi của ông ta.
Trong nháy mắt, Nguyên Vanh quay sang nhìn Nguyên Chi.
Chợt phát hiện sau khi Thương đại lang cùng nữ tử kia tiến đến, nữ nhi của ông thậm chí còn không thèm ngẩng đầu, thần sắc bình đạm đến mức như không hề để tâm.
Chẳng lẽ nàng thực sự không có chút hứng thú nào với vị trạng Nguyên lang mà ông từng hết sức xem trọng này?
Vì sao chứ?
Bình thị sau khi đánh giá xong hai người kia thì khẽ thở dài bên tai Nguyên Chi:
“Thì ra đó là Thương đại lang quân, A Chi, con đúng là đã bỏ lỡ rồi.”
Trong mắt Bình thị, vị lang quân trước mặt dáng vẻ cao ngất, khí thế hơn người, như lời trượng phu kể, năm đó hắn một thân phong quang đoạt Trạng Nguyên, vượt trội quần hùng, danh chấn văn võ bá quan.
Hôm nay vừa thấy, quả nhiên khác hẳn người thường.
Bình thị không thể hiểu nổi vì sao con gái mình lại vô duyên với một mối nhân duyên tốt đẹp như vậy?
Đợi đến khi Thương Thảo An và Thương Duy Chân ngồi xuống.
Chợt nghe Tuy An vương mở miệng, muốn hóa giải không khí có chút lạnh lẽo ban nãy, liền ra lệnh:
“Nhạc sư đâu? Đàn một khúc Phượng Cầu Hoàng, bổn vương có chuyện muốn tuyên bố tại đây cùng Nguyên thị lang.”