Chương 1.2

Trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy, cả hai bên đều có việc đột xuất, cùng lúc không đến được?

Cách điện Quan Âm không xa, tại một ngôi Phật đường, bên cạnh một nam tử là gã sai vặt đang khẩn khoản: “Đại lang gia, hôm nay ngài chẳng phải đã nói sẽ cùng vương gia và vương phi vào điện dâng hương sao?”

“Điện Quan Âm ngay phía sau thôi, xin ngài nghe lời, đi dâng hương cho trọn hiếu tâm đi mà, nếu không lát về phủ, tiểu nhân nhất định sẽ bị phạt mất.”

Người được khuyên mặt không chút cảm xúc, dáng vẻ tao nhã, định lực cực tốt. Bị nài ép một hồi lâu, hắn chỉ hơi cau mày, lạnh nhạt liếc gã sai vặt một cái, thản nhiên nói:

“Ta có việc quan trọng, hôm nay không dâng hương được.”

“Đừng mà, Đại lang gia.” Gã sai vặt khẩn cầu mãi không được, chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng nam tử rời đi.

Tuy An vương phủ cùng thị lang Nguyên gia đã sớm có ý kết thân, cố tình chọn chùa Đông Lâm làm nơi để hai người trẻ gặp mặt, xem thử có hợp đôi hay không. Ai ngờ cả hai đều không đến.

Trong điện Quan Âm, sắc mặt hai nhà đã trở nên khó coi.

Không khí cũng vì con cái hai bên đều vắng mặt mà trở nên gượng gạo.

“Hôm nay xem ra... chi bằng cứ để vậy đi.”

Cuối cùng, Tuy An vương phi mở lời trước.

Thế cục đã định, có chờ cũng vô ích. Chẳng qua là hai nhà không có duyên phận, trời cao không se mối mà thôi.

Nguyên chủ gia hướng Tuy An vương tạ lỗi:

“Tiểu nữ thất lễ, sau khi trở về nhất định ta sẽ nghiêm trị rồi tự mình đến vương phủ nhận lỗi.”

Phu nhân Nguyên gia cũng cười làm lành với Tuy An vương và Tuy An vương phi, lời nói ôn hòa, thái độ đúng mực, chỉ là cố ý không nhắc đến việc bên họ cũng có người vắng mặt.

“Không sao.” Tuy An vương phi đáp: “Vốn cũng chỉ định để bọn trẻ gặp mặt một lần mà thôi.”

“Đành rằng duyên phận mỏng manh, hôm nay liền dừng ở đây, ai nấy trở về đi.”

Tuy An vương có hơi tỏ thái độ, mang theo dáng vẻ kiêu ngạo lạnh nhạt cùng người nhà rời đi.

Người nhà Nguyên gia vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, chờ khi những người khác đi hết mới bắt đầu oán trách:

“Nguyên Chi đâu? Rốt cuộc là thế nào? Hôn sự đang yên đang lành, sao nó lại dám vô lễ như vậy?”

“Còn không mau đi tìm con bé về đây! Người làm cha như ta, nhất định phải dạy cho nó một trận mới được!”

Người chưa thấy, tiếng mắng đã vang ầm ĩ.

Trong khi đó, nô tỳ hầu cận của nàng vẫn còn khóc sướt mướt, không ngừng khuyên nhủ tiểu thư nhà mình thì nữ tử cứng đầu một chút cũng không chịu đi ban nãy lúc này lại từ lối nhỏ khác bước ra, im lặng đứng dưới mái hiên cách đó không xa.