- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nghiệt Duyên
- Chương 18: Kẻ phá hủy hạnh phúc gia đình người khác
Nghiệt Duyên
Chương 18: Kẻ phá hủy hạnh phúc gia đình người khác
Nếu nói ngoài Nguyên Vanh ra, người mà Nguyên Chi đời này nhớ mãi không quên là ai, thì đó chính là phụ nhân từng vụиɠ ŧяộʍ với ông ta.
Người phụ nhân kia, Nguyên Chi đã từng cố gắng tìm hiểu nhưng tra mãi vẫn không biết bà ta rốt cuộc là ai.
Khi đó, nàng biết được chuyện Nguyên Vanh ruồng bỏ vợ con đều là qua Bình thị kể lại với đôi ba câu vụn vặt.
“Ta đã đi tìm Khang Tín, cầu xin hắn nói cho ta biết phụ nhân kia rốt cuộc là ai.”
“Hắn không chịu nói. Hắn bảo phụ thân người mà biết sẽ đánh chết hắn, còn sẽ bán đứt cả nhà già trẻ của hắn. Hắn chỉ nói mơ hồ là ở trong hẻm Cầm Đài... Những chuyện khác đều bảo ta đừng hỏi nữa.”
“Ta... ta thật sự không biết gì cả.”
Khang Tín vốn là mã phu trong phủ, ngày thường phụ trách việc đưa đón Nguyên Vanh. Kẻ khác chỉ là theo hầu mà thôi.
Bình thị muốn hỏi chuyện nữ nhân kia, chẳng qua là muốn đến trước mặt đối phương, cầu nàng ta đừng lui tới với Nguyên Vanh nữa, chỉ mong giữ lại chút tình nghĩa phu thê sau cùng.
Nhưng với thân phận một phụ nhân trong hậu viện, bà hoàn toàn bất lực.
Ngay cả cách tìm người bà cũng không biết, còn chưa kịp đến hẻm Cầm Đài, chuyện đó đã bị Nguyên Vanh biết.
Ông ta giận đến đỏ mắt, sùi bọt mép mà quát mắng bà đến ngất đi.
Nguyên Vanh uy hϊếp bà nếu dám đi tìm nữa, ông ta sẽ lập tức gửi thư về quê báo với người nhà Bình thị, làm cả làng biết bà là loại vợ không hiền, không biết dạy con, nên mới bị phu quân ghét bỏ.
Gả con gái như bát nước đổ đi. Dù đúng dù sai, nhà mẹ đẻ cũng chỉ có thể khuyên bà nhẫn nhịn mà thôi.
Bởi thế, hy vọng tìm đến nhà mẹ đẻ cầu cứu cũng bị chặt đứt.
Hơn nữa, lần ấy Nguyên Vanh còn mang theo hai gia đinh trở lại, mỗi người dắt theo một con chó dữ như hung thần. Mỗi khi Bình thị hay Nguyên Nhu có chút phản kháng, chó liền nhe răng muốn lao lên cắn, sợ đến mức Nguyên Nhu và Nguyên Tễ khóc đến khản giọng.
Vì con, nhìn người chồng từng đối với mình không đến nỗi nào bỗng trở mặt vô tình, ra tay nặng nề, Bình thị hoàn toàn tuyệt vọng, nên bà đành từ bỏ hy vọng tìm nữ nhân kia.
Mãi đến sau này, khi chuyện này rơi vào tai Nguyên Chi, nàng mới tự mình tìm đến hẻm Cầm Đài, âm thầm điều tra.
Nhưng nơi đó, tất cả đều bình thường như bao người chốn phố chợ buôn bán sinh sống.
Chỉ duy nhất có một hộ gia đình, bất kể nàng gõ cửa bao nhiêu lần vẫn không chịu mở.
Sau khi đi lại hai ba lần, nhà bên cạnh mới hé cửa, hỏi: “Ngươi đang tìm người à?”
Như bắt được cứu tinh, Nguyên Chi vội đáp: “Vâng, xin hỏi lão trượng, ngài có biết nhà này chuyển đi đâu không?”
Thế nhưng đối phương lại từ chối thẳng: “Đừng tìm nữa, bọn họ đã dọn đi từ lâu rồi, biết cũng vô ích.”
“Vậy chủ nhân nhà đó họ gì? Người ở đâu đến?”
Cánh cửa bên cạnh lập tức đóng sập lại. Dù Nguyên Chi hỏi thế nào, chỉ đổi lấy một sự im lặng tĩnh mịch.
Về sau, dù nàng có đến mười lần, mười một lần, người trong hẻm Cầm Đài ai nấy đều trốn tránh nàng như tránh độc: “Đừng hỏi, gì cũng đừng hỏi. Người nhà kia chưa từng ra ngoài. Ngươi có hỏi đến rách trời cũng không biết được đâu.”
Từ đó trở đi, quả thật không còn đường mà lần tìm.
Nguyên Chi lúc ấy như con ruồi mất đầu, tìm kiếm khắp nơi cũng không thu được một chút tung tích nào, rõ ràng có ai đó đã cố ý che giấu dấu vết của nữ nhân kia.
Thế mà hôm nay, nàng lại gặp được.
Chẳng phải trời cao một lần nữa cho nàng cơ hội sao?
Đời trước tìm mãi vô vọng, đời này, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Kiếp trước nàng chưa từng thấy rõ mặt người kia.
Kiếp này, nàng nhất định phải biết bà ta là ai.
Tại sao nàng phải ở trong sáng, còn đối phương lại ẩn mình trong bóng tối, tùy ý hành động, tùy ý làm loạn?
Vì sao biết rõ Nguyên Vanh đã có vợ mà vẫn dây dưa không dứt?
Vì sao có thể tàn nhẫn phá tan gia đình mà người khác chắt chiu vun đắp?
Chẳng lẽ bà ta không biết, còn có một người thê tử vì trượng phu mà sinh con dưỡng cái, vì thế mà khóc đến khô nước mắt, chịu hết đau đớn giày vò sao?
Bọn họ thật sự không còn một chút lương tâm sao?
Gió bỗng nổi lên.
Dưới chân Nguyên Chi như có một luồng sức mạnh ập đến. Nàng không màng người lên xuống bậc thang tấp nập, ánh mắt chỉ khóa chặt bóng lưng chủ tớ kia.
Giống như một mầm thông sống lại, rút rễ sâu trong lòng đất, dốc hết toàn lực, mang theo quyết ý lao lên phía trước.
Chỉ để đổi lấy một đáp án mà đời trước nàng chưa bao giờ có được.
Lúc này, vừa tiễn Trương Thỉ đi xong, một bí sử từ điện Văn Thù được truyền ra, Thương Thảo An liền bình thản bước vào dòng người hành hương.
Cho đến khi có người thấp giọng nói: “Đại lang quân, ngài xem.”
Thương Thảo An khẽ nhướng mày. Chỉ trong một khắc, một bóng dáng lao lên bậc thang đã rơi trọn vào tầm mắt hắn.
Không cần Chẩm Qua nhắc, hắn cũng nhận ra người đang chạy kia là ai.
Cách chạy quả quyết như vậy tuyệt đối không phải dáng vẻ của một tiểu thư được nuôi dạy trong khuê phòng có.
Nàng lao đi như kẻ mất hồn, đuổi theo, gấu váy tung như sóng, tựa hồ rơi vào dòng nước đang chảy xiết, tay áo trong gió phất lên tạo thành từng đợt sóng cuộn.
Ánh mắt nàng chuyên chú và kiên quyết, trước mắt dẫu có bao nhiêu người chắn lối, nàng xem như không.
Nàng không còn là Đại nương tử Nguyên gia đoan trang, đi đứng nhàn nhã như ngày xưa,
nhưng nàng vẫn là Nguyên Chi.
Nguyên Chi đã sống lại.
Giống như thân cây khô thấy mùa xuân, từ tro tàn mà mọc chồi.
Chủ tớ đối phương đã đi khá xa, nhưng Nguyên Chi vẫn đuổi theo, như bị một lực vô hình thôi thúc.
Rất nhiều ánh mắt đang dõi theo nàng, nhìn nàng chạy như điên giữa dòng người lễ Phật. Song Nguyên Chi chẳng để ý một ai, cứ thế bỏ lại tất cả ánh nhìn kinh ngạc sau lưng.
Nếu bỏ lỡ lần này, đời này muốn tìm lại tung tích bà ta, chưa chắc còn có cơ hội.
Phía trước, tỳ nữ bên cạnh người phụ nhân kia dường như cảm giác được người xung quanh đang nhìn về hướng sau họ, liền thuận ánh mắt quay đầu.
Nhưng tầm mắt nàng ta chỉ thấy khách hành hương qua lại, người bán hàng rong nhân dịp lễ mà tụ họp trước chùa, mấy đứa trẻ theo cha mẹ dạo chơi đang xoay trống bỏi, ríu rít cười vui, tất cả đều náo nhiệt, ồn ã.
Tiếng trống bỏi xoay “lóc cóc” liền làm tỳ nữ phân tâm.
“Thời Vũ, ngươi nhìn gì thế? Có chuyện gì sao?” người phụ nhân khẽ hỏi.
“Kỳ thật chỉ là cảm thấy người đi đường hôm nay có chút lạ. Không có gì đâu, phu nhân.”
Sau một gốc đại thụ, có một thân ảnh đang thở dốc, mồ hôi đọng trên trán như sương, gương mặt ửng đỏ vì chạy vội. Một lọn tóc lòa xòa bên tai, bị gió và mồ hôi ép cong, dính sát vào da.
Chiếc cổ trắng mảnh cũng phủ lên một tầng mồ hôi mỏng.
Từ trước đến nay, Nguyên Chi chưa từng vì truy đuổi ai mà vứt bỏ cả dáng vẻ khuê các như thế. Chỉ chậm thêm một nhịp nữa thôi, nàng gần như đã bị phát hiện.
Nhưng nàng lại bất giác mím môi, nở một nụ cười rất nhẹ, nụ cười vừa cay đắng, vừa mãnh liệt.
Nàng đã cố gắng, rốt cuộc cũng đuổi kịp.
Nhưng mà, muốn tiến thêm một bước để tiếp cận thì chưa thể. Vừa rồi tranh chấp rõ ràng như thế, nếu nàng lập tức xuất hiện sẽ chỉ khiến người ta sinh nghi.
Tiếng trống bỏi của đứa trẻ gần đó lại vang lên bên tai nàng.
“Cha, mẹ, nhìn này! Có kêu không ạ?”
“Có nha, rất vang! Con ta giỏi quá!”
Ánh mắt Nguyên Chi chậm rãi dừng lại trên người người bán rong đang đùa với đứa trẻ. Rồi ánh nhìn nàng lướt qua quầy hàng, dừng lại trên hòm hóa trang phía sau.
Trên đó có treo mặt nạ cùng những bộ xiêm y.
Một lát sau, một cô nương vấn tóc bằng trâm gỗ, đầu đội khăn vải, mặc áo tang vải thô đơn giản như gái nhà nông bước vào trong điện.
Đại Hùng Bảo Điện là nơi tượng Phật trang nghiêm được thờ phụng, cũng là nơi có nhiều người dâng hương nhất.
Đã đến đây, tất phải châm hương bái Phật, quỳ trước Bồ Tát dập đầu một lạy mới tính là thành tâm.
Nguyên Chi ôm rổ trên tay, đảo mắt tìm kiếm, rất nhanh liền nhìn thấy chủ tớ đối phương đang đứng trước đài Phật ở giữa điện.
Nàng lặng lẽ tiến đến gần. Chỉ thấy người phụ nhân kia cuối cùng cũng tháo mũ che mặt xuống, để lộ diện mạo thật.
Tiết Minh Chúc đứng trước Tam Thế Phật(*), ánh mắt long lanh rực sáng.
(*) không phải tên của một Phật mà là bao gồm Quan Âm Bồ Tát, Đại Thế Chí Bồ Tát và A Di Đà Phật. A Di Đà Phật ở giữa, Quan Âm bên trái, Đại Thế Chí bên phải nên gọi là Tam Thế Phật.
Nếu không phải hôm nay là lễ cúng trai tăng, bà căn bản sẽ không xuất hiện ở đây. Chỗ đông người, tai mắt lẫn lộn, đối với nàng chẳng có lợi.
Nhưng gần đây bà bị một nỗi tâm sự bám riết, bất luận uống thuốc hay tìm thú vui tiêu khiển đều không thể làm lòng yên. Phụ thân thấy bà u sầu nặng nề, đã bắt đầu tỏ vẻ bất mãn.
Không muốn khiến người nhà lo lắng, nghe lời người bên cạnh khuyên nhủ, Tiết Minh Chúc mới đến chùa Đông Lâm, hy vọng cầu được thần Phật giải ưu, lắng nghe một chút Phật âm.
Nếu Bồ Tát thật sự linh ứng, xin hãy giúp bà giải sầu, trừ khổ, cho tâm nguyện bà thành thật.
Bà có một người tình lang thắm thiết, hai người yêu nhau chân thành, nhưng vì thân phận vướng víu mà trước sau không thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Những tháng ngày âm thầm gặp gỡ sau lưng người khác càng lúc càng khiến bà khó lòng chịu nổi. Bà muốn có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh người ấy, chứ không phải cứ cách ba bữa nửa ngày lén lút gặp nhau.
Tiết Minh Chúc không phải là hạng người ai cũng có thể xứng.
Đáng tiếc, người ấy trong nhà còn có một thê tử sống sờ sờ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, muốn thành đôi cùng nhân duyên, thì phải đợi đến bao giờ?
Đợi đến khi sắc đẹp bà tàn phai?
Hay đợi đến khi nhìn người bà yêu cùng nữ nhân khác đầu bạc răng long?
Bà không cam tâm.
Bà ta nhắm mắt, khát vọng không kìm nổi, khẽ khấn:
“Cầu Bồ Tát mau mau hiển linh, để người ta yêu sớm ngày bỏ vợ.”
“Mau mau hiển linh, cầu xin Bồ Tát….”
“Mau mau hiển linh……”
Tỳ nữ vốn cẩn thận giữ miệng im lặng, nhưng nghe đến câu kia cũng không nhịn được mà mở mắt, lo lắng giọng phu nhân bị người khác nghe thấy, vội nhìn quanh hai bên cảnh giác.
May thay, cùng họ quỳ bái nơi này chỉ có hai ba thôn phụ áo xám, dáng vẻ thô kệch, người thì cầu chồng bình an, người thì cầu vụ mùa bội thu. Chữ còn chẳng nhận ra, làm sao có thể để ý đến những lời lén lút này.
Tiết Minh Chúc quỳ rất lâu. Mùi hương trầm và ánh nến trong điện dần khiến tâm bà ta lắng lại, thần trí cũng sáng tỏ hơn. Sau đó, bà ta để tỳ nữ đỡ đứng dậy.
“Phu nhân khấn rồi, trong lòng dễ chịu hơn chưa?” Tỳ nữ nhẹ giọng hỏi, thấy sắc diện bà ta có chút giãn.
Tiết Minh Chúc nhếch môi, giọng chậm rãi:
“Trong lòng đúng là yên ổn hơn đôi chút. Nhưng mỗi khi nghĩ đến thứ vốn dĩ nên thuộc về ta lại bị một mụ đàn bà quê mùa chiếm giữ, ta liền thấy khó mà nuốt trôi.”
Bà ta buông lời thẳng thắn, trên khuôn mặt mềm mại lại phủ lên một tầng u ám, mày nhíu lại như tơ bị kéo đứt.
“Hơn nữa, đã mấy ngày nay, hắn không hề đến thăm ta.”
Tỳ nữ khẽ đáp: “Ở trước mặt đại nhân, phu nhân luôn dịu dàng, thấu hiểu lòng người, còn từng khuyên ngài ấy nghĩ cho người vợ trong nhà. Sợ rằng nói nhiều quá, đại nhân lại tưởng là thật.”
Tiết Minh Chúc lập tức tiếp lời, hạ giọng: “Ngươi nói rất đúng. Trước kia là ta tự đẩy hắn ra xa, nhưng giờ đã đến lúc rồi. Hắn phải toàn tâm toàn ý với ta, chỉ có ta.”
Hai chủ tớ nhìn nhau cười, nụ cười này ngoài mềm trong độc.
“Đi thôi, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, ta muốn xem chùa Đông Lâm này có linh nghiệm thật không.”
“Trước tiên, đi tìm vị đại sư ẩn cư nổi danh kia đi.”
Hai người ung dung rời khỏi Đại Hùng Bảo Điện trang nghiêm, hoàn toàn không để ý đến người vẫn đứng phía sau - người mà họ xem nhẹ như thôn phụ thô tục.
Nguyên Chi xoay người lại, sắc mặt lạnh như băng.
Đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt bóng lưng hai người đang rời đi.
Ban đầu, nàng từng cho rằng nữ nhân được Nguyên Vanh nuôi ở bên ngoài kia có lẽ chỉ là kẻ không biết ông ta đã có gia thất.
Có lẽ, bà ta cũng từng bị Nguyên Vanh lừa dối. Nguyên Chi cũng từng dùng lý lẽ ấy an ủi Bình thị vô số lần, từng đứng ra giải vây thay người phụ nhân kia.
Nếu không, vừa nhìn qua, nữ tử kia rõ ràng xuất thân gia thế tốt đẹp, vì sao lại dây dưa với một kẻ đã có gia thất, danh tiết không rõ ràng?
Giờ mới hiểu, không phải một cây làm chẳng nên non, mà là những kẻ trơ trẽn vốn cùng một ruột.
Tất cả những lời thì thầm vừa rồi, Nguyên Chi từng chữ từng chữ giữ lại trong lòng. Nàng lại cất bước, muốn tiếp tục bám theo bóng dáng hai người kia.
Nhưng ngay khi bước một chân qua bậc cửa Đại Hùng Bảo Điện, một bóng đen cao lớn đột ngột phủ xuống trước mặt nàng.
Nguyên Chi ngẩng đầu.
Bốn mắt giao nhau.
Ánh mắt người đối diện như vực sâu thăm thẳm, lại sắc bén lạnh lẽo như lưỡi đao.
Thương Thảo An đứng ngoài cửa điện, tựa hồ xuất hiện từ hư không, lặng lẽ nhìn nàng chăm chú.
Ánh mắt hắn khóa nàng lại, không cần động thủ, chỉ bằng một bước tiến sát nhẹ nhàng đã ép Nguyên Chi chậm rãi lùi vào đường cùng trong điện.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nghiệt Duyên
- Chương 18: Kẻ phá hủy hạnh phúc gia đình người khác