Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiệt Duyên

Chương 12: Xum xoe

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nguyên nương tử.”

Người hầu mở hộp đồ ăn đặt lên bàn, Lý Ngật đưa một đĩa điểm tâm đến trước mặt nàng:

“Vì chuẩn bị những món này mà ta trở về muộn, lẽ ra ta nên tự mình tiếp đón nương tử từ sớm.”

“Hơn nữa còn tính sai thời gian. Trước đó a mẫu và cô tổ mẫu thay ta chiêu đãi nương tử, không khiến nương tử khó xử chứ?”

“Không sao.”

“Vậy thì tốt quá. Nhưng mà,” Lý Ngật nói tiếp: “Sao ta lại cảm thấy a mẫu với cô tổ mẫu hình như có chút không vui?”

“Còn nữa, đại huynh ta cũng có mặt, huynh ấy không nói gì với nương tử chứ?”

Trong giọng hắn mang theo vài phần thăm dò, Nguyên Chi nhìn đĩa điểm tâm đặt trước mặt, không hề động vào. Ánh mắt nàng rơi lên gương mặt Tam lang, sâu thẳm mà bình tĩnh.

Nàng dường như chỉ nhìn một cái liền thấy rõ tâm tư đối phương.

Lý Ngật đang dò xét, muốn biết trong lúc hắn vắng mặt, ở trà sảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đặc biệt là có Thương Thảo An ở đó, người vốn nên cùng nàng bàn chuyện hôn sự lại thay đổi.

Nguyên Chi đáp: “Lão phu nhân và vương phi là cô cháu, làm sao lại có hiềm khích được? Tam công tử là hiểu lầm rồi.”

“Còn về người khác, ta không rõ.” Nàng lắc đầu nhẹ.

Lý Ngật nhìn kỹ sắc mặt nàng, thấy nàng chỉ nói đến Chu lão phu nhân và Tuy An vương phi, còn những người khác thì né tránh không nhắc. Điều này đồng nghĩa cho dù vừa rồi Nguyên Chi đã gặp Thương Thảo An, nàng cũng không hề dao động hay rối loạn tâm ý.

Dù Lý Ngật không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là vậy.

Thương Thảo An so với bất cứ ai trong vương phủ này, tương lai đều rộng mở hơn.

Dáng dấp cũng tuyệt không tầm thường, đến độ trưởng bối trong nhà khi nhìn thấy cũng khó mà dời mắt.

Lý Ngật vốn muốn xem thử trong tình huống người được chọn làm đối tượng nghị thân vốn là Thương Thảo An, khi Nguyên Chi trực tiếp đối diện hắn, liệu nàng có hối hận hay không, rồi đổi ý lựa chọn Thương Thảo An.

Thế nhưng ngoài dự liệu, những nữ tử bình thường khi thấy Thương Thảo An đều khó tránh khỏi rung động. Còn Nguyên Chi lại từ đầu đến cuối đều hờ hững, không một gợn sóng.

Điều này làm cho tâm tình Lý Ngật lập tức tốt lên, xem đi, không phải ai cũng cảm thấy vị đại huynh của hắn là thứ ngon lành đáng tranh đoạt gì.

“Nguyên nương tử, đây là điểm tâm ta cố ý mang về, sao nương tử lại không ăn?”

Thấy Nguyên Chi không động đũa, đầu ngón tay cũng chưa chạm vào, Lý Ngật chủ động cầm một miếng, định khuyên nàng nếm thử.

Ai ngờ Nguyên Chi bỗng đứng dậy nói: “Ta hơi đau bụng, xin cáo lui một lát.”

Nàng khẽ che bụng, chỉ liếc qua đã thấy thắt lưng ôm sát eo nhỏ, sắc mặt hơi tái.

Lý Ngật vốn nên không vui, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng, bao nhiêu khó chịu đều tan biến.

Hắn lập tức đứng dậy quan tâm: “Nguyên nương tử cần ta dẫn đường không?”

“Không cần, ta tự đi được, không làm phiền.”

Nguyên Chi dứt khoát từ chối. Lý Ngật cho rằng nàng thẹn thùng, nữ nhi khuê phòng luôn như vậy, có chuyện gì để nam tử biết là xấu hổ.

Hắn hiểu chuyện nói: “Vậy ta chờ ở đây, nếu cần gì cứ sai tỳ nữ tới nói…”

Tự thấy mình làm như vậy đã rất chu đáo. Nguyên nương tử không muốn hắn theo, vậy để nàng tự nhiên đi. Hắn không tin, nhìn lên không ai hơn hắn, nhìn xuống chẳng ai bằng hắn.

Đều là con cháu vương phủ, sao có thể không lấy được lòng một nữ tử chứ?

Nguyên Chi không quay đầu lại bước qua bậc cửa, hoàn toàn không để tâm lời hắn.

Vị Lý tam lang này chính là người đơn thuần nhất trong các huynh đệ. Mà luận về cách khiến nữ tử xao động, người ta sẽ nghĩ tới Tứ lang quân Lý Hàm Linh khéo ăn khéo nói.

Nhưng thật ra, trong bọn họ, kẻ si tình nhất lại là người đại huynh lạnh lùng xa cách kia.

Chỉ là người Thương Đại lang muốn lấy lòng, chưa bao giờ là Nguyên Chi

Cùng một thứ ở trong tay Nguyên Chi và Thương Duy Chân, thì trong mắt hắn, đồ trong tay “tiểu muội” chính là báu vật, còn đồ liên quan đến Nguyên Chi, cùng lắm chỉ như một cọng cỏ dại ven đường mà thôi.

Không thể làm hắn rung động dù chỉ một chút, thậm chí đến một nụ cười cũng không đổi lấy được.

Loại đối xử đặc biệt như vậy, không trách được khiến hơn phân nửa nữ tử kinh thành thần hồn điên đảo.

“Nguyên nương tử, đến khu Xuân Hải Đường rồi, nhà xí không ở bên đó.”

Khi khoảng cách giữa Nguyên Chi và trà thính càng lúc càng xa, tỳ nữ theo sau nhìn nàng cứ mãi thất thần, cuối cùng không nhịn được nhắc.

Nguyên Chi không kinh hoảng, chỉ khẽ chớp mắt, bước chân dừng lại trên lối đi.

“À, bụng ta bỗng nhiên không đau nữa.”

Nàng nhìn quanh bốn phía, làm tỳ nữ tưởng rằng nàng bị cảnh sắc nơi này thu hút, “Thì ra nơi này gọi là Xuân Hải Đường, chả trách phong cảnh lại đẹp đến vậy.”

“Ta ở đây đi dạo một chút, ngươi không cần đi theo.”

Tỳ nữ: “Nhưng……”

Nguyên Chi ngoái đầu nhìn lại, “Sao vậy, vương phủ lại keo kiệt đến mức ngay cả chút cảnh đẹp này cũng không chịu để khách thưởng thức sao?”

Nàng đâu phải khách bình thường, mà là khách quý.

Không chừng tương lai chính là Tam phu nhân hoặc Tứ phu nhân.

Nhưng tỳ nữ được phái tới trông chừng vẫn nói: “Tam lang quân có dặn, nô tỳ phải trông nom tốt Nguyên nương tử, ngài ấy còn đang chờ ở đại sảnh.”

Nàng khẽ cười, “Ồ” một tiếng.

“Vậy vì Tam lang quân đang đợi, nên ta không thể đi dạo nơi này sao.”

Chính là vì muốn tránh Lý Ngật, Nguyên Chi mới kiếm cớ ra ngoài hít thở.

Khó khăn lắm mới thoát được, nàng sao có thể quay về để bị Lý tam lang “ân cần hỏi han” nữa chứ.

Tỳ nữ nghe vậy, cảm nhận được khí thế toát ra từ nàng.

Nghe nói vị nương tử này xuất thân không cao bằng vương phủ, vậy mà còn chưa gả vào cửa, lời nói đã mang dáng vẻ của người từng làm chủ một phủ lớn.

Tỳ nữ không dám đắc tội, liền nói: “Vậy nô tỳ chờ ở đây, nương tử cứ việc thưởng cảnh, nếu có gì phân phó, chỉ cần gọi một tiếng.”

Lời vừa dứt, nàng ta ngẩng đầu lên thì bóng váy của Nguyên Chi đã biến mất.

Xuân hải đường đang vừa lúc nở rộ.

Nguyên Chi chọn con đường nhỏ, men theo sường núi phủ đầy tán cây mà đi lên, bỏ lại tỳ nữ xa tít ở phía dưới.

Nàng biết phía trên có một đình ngắm cảnh tên Phong Vũ Đình, đợi nàng nghỉ ngơi một lát rồi xuống núi, liền có thể tìm Tuy An vương phi cáo từ rời khỏi nơi này.

Nhưng khi sắp đến nơi, một bóng người đứng đúng ở bậc cuối cùng chắn ngang đường nàng.

Hai người bất chợt dừng bước, một người từ trên nhìn xuống, một người từ dưới ngước lên.

Vừa thấy rõ khuôn mặt đối phương liền khựng lại, hai mắt nhìn nhau.

Chỉ trong chốc lát, người đứng phía trên chậm rãi nghiêng người sang một bên, nhường đường.

Nguyên Chi bước qua, khẽ nói: “Đa tạ.”

Người tới thu cây quạt lại, chắp tay, đứng sang một bên kiên nhẫn chờ Nguyên Chi đi lên.

Khi nàng hơi cảm thấy mệt mỏi, bước chân khẽ run, đối phương lập tức đưa tay đỡ lấy, kéo nàng một phen, vừa kịp tránh để nàng trượt ngã từ chỗ cao xuống.

“Nơi này địa thế cao, tuy núi nhỏ nhưng rất hiểm trở, Nguyên nương tử phải chú ý dưới chân, kẻo làm mình bị thương.”

Nguyên Chi nhờ hắn đỡ mới đứng vững trên bậc đá, sau đó lập tức lui nhẹ một bước, điều hòa hơi thở đang dồn dập trong l*иg ngực.

“Bậc thang quá cao, nên ta có chút mệt, đa tạ quận vương ra tay cứu giúp.”

Ánh mắt Lịch Thường Đĩnh hơi dời khỏi khuôn mặt trắng trong phớt đỏ của nàng, trấn an: “Chỉ là chuyện nhỏ, Nguyên nương tử bình an là tốt rồi.”

Ngay sau đó hắn nhìn quanh một vòng, hỏi: “Sao chỉ có Nguyên nương tử đi một mình? Không mang tỳ nữ theo sao.”

“Tam lang đâu?”

Hơi thở của Nguyên Chi đã khôi phục bình ổn, nhẹ giọng đáp: “Hắn đang ở đại sảnh, ta cảm thấy hơi bức bối nên ra ngoài đi dạo một chút, không mang tỳ nữ theo.”

Phong Vũ Đình ở ngay trước mắt, từ nơi cao phóng tầm mắt xuống, núi non lượn quanh hiện ra trước mặt. Cây cối thưa thớt, hơi cúi đầu nhìn xuống đã thấy hoa sen đang lụi tàn cùng xuân hải đường đang nở.

Nơi này ngoài Lịch Thường Đĩnh và Nguyên Chi, không còn ai khác.

Hai người lần đầu gặp mặt, vốn xa lạ, hơn nữa Nguyên Chi lại là người được định cho Tam lang hoặc Tứ lang, theo lễ nghĩa mà nói thì nên giữ khoảng cách.

Lịch Thường Đĩnh gật đầu: “Thì ra vậy.”

“Vậy Nguyên nương tử đi vào đình nghỉ chân trước đi, bổn vương không quấy rầy thêm, xin cáo lui.”

Nói rồi chuẩn bị men theo bậc thang bước xuống dưới.

Nhưng ngay lúc bóng hắn sắp rời đi, thần sắc Nguyên Chi không biết nghĩ đến điều gì, khẽ động.

Nàng đột nhiên gọi: “Xin quận vương dừng bước.”

Lịch Thường Đĩnh dừng lại, kinh ngạc quay đầu.

Nguyên Chi cũng không sao lý giải nổi đời trước Chu lão phu nhân đã qua đời như thế nào.

Nhìn thân thể bà, tuy tuổi đã cao, nhưng tinh thần vẫn cứng cỏi, không giống người có thể đột ngột ra đi. Hôm nay dù mới gặp, bà lại chăm sóc nàng chu đáo như vậy, còn giúp nàng thoát khỏi cảnh khó xử.

Dù chỉ coi như báo đáp một chút nhân tình, cũng nên nhắc nhở đôi lời.

Cũng coi như vì chính mình kiếp này tích chút thiện duyên.

Nghĩ vậy, Nguyên Chi bước lên, kéo gần khoảng cách giữa nàng và Lịch Thường Đĩnh.

Nàng bước đi chậm rãi, dáng người lại uyển chuyển phập phồng, cho dù nét mặt và thần sắc mười phần nhàn đạm, cũng không thể phủ nhận nàng là một mỹ nhân.

Đặc biệt là đôi mắt long lanh kia, tựa như mang theo hơi sương, sóng gợn nhẹ khắp đáy mắt.

Dưới núi, cách hành lang dài không xa, có người đứng nhìn ra phía này, vừa vặn đem cảnh tượng trên đó thu hết vào trong tầm mắt.

Trên mặt hắn thoáng hiện một vẻ cổ quái, rồi vội vàng rời đi.

Thư Hành cư.

Chẩm Qua vừa từ ngoài cửa tiến vào, liền ngửi thấy mùi thuốc nồng. Dưới mái hiên, có tỳ nữ từng gặp ở Trúc trang đang ngồi bên bếp nhỏ sắc thuốc.

Hắn ta đến gần hỏi: “Là Duy Chân nương tử lại phát bệnh sao? Lần trước nhiễm phong hàn chẳng lẽ vẫn chưa khỏi?”

Tỳ nữ đáp: “Không phải. Đây là thuốc bổ, đại lang quân phân phó nấu cho nương tử, nói là mời ngự y nổi tiếng trong cung kê thuốc, dùng để bồi dưỡng thân thể.”

Nói đến đây, tỳ nữ cảm thán: “Đại lang quân đối xử với nương tử thật chu đáo.”

Chẩm Qua gật đầu: “Ngươi chỉ cần nhìn một cái là biết, đại lang quân và Duy Chân nương tử là tình nghĩa bao nhiêu năm. Nếu không phải năm đó…”

“Thôi bỏ đi, đại lang quân đã đưa ngươi đến bên Duy Chân nương tử, ngươi phải chăm sóc cho nàng thật tốt.”

Nói rồi lại nhìn quanh bốn phía: “Ta còn có việc, vào trước.”

Trong phòng.

Chẩm Qua vừa bước vào, liền nhìn thấy bên cửa sổ có hai bóng người dựa sát vào nhau, hắn ta lập tức đứng sững tại chỗ.

Thương Thảo An ngồi trên ghế, bên cạnh là nữ tử tựa vào ngực hắn, bất tri bất giác đã ngủ. Khi có người tiến vào, Thương Thảo An chỉ hơi ngẩng đầu.

Đôi mắt đen sáng lạnh nhìn thẳng ra cửa, ánh mắt cảnh cáo, ngón tay đặt lên môi:

“Suỵt.”

Chẩm Qua lập tức đứng yên tại chỗ, tiến không được, lui cũng không xong.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn đại lang quân rũ mắt liếc người trong lòng một cái, sau đó trong nháy mắt cúi người, đỡ lấy eo Thương nương tử, chậm rãi ôm nàng ra khỏi ngực, đặt lên giường trong phòng bên.

Lúc đặt nàng xuống, hắn còn cẩn thận giúp đối phương vuốt gọn mấy sợi tóc vương trên má, ôn nhu săn sóc đắp lên người nàng một chiếc áo khoác của chính hắn, để nàng khỏi bị lạnh.

Đợi làm xong tất cả, Thương Thảo An mới đứng dậy, đi về phía thuộc hạ đang chờ nãy giờ.

Trong lòng hắn, Thương Duy Chân giống như điểm yếu trí mạng, được nâng niu như trân bảo, dễ vỡ, dễ tổn thương.

Khi bước ra khỏi phòng, đứng trước cửa, Thương Thảo An mới mở miệng hỏi người theo sau: “Chuyện gì?”

Chẩm Qua bẩm báo: “Hồi bẩm đại lang quân, bên Trương đại nhân đã làm theo phân phó, chặn được mật báo của loạn đảng, chỉ là nghe nói đêm đó ông ta bị người ta hạ dược.”

“Cũng may nhờ trước đó đại lang quân đã nhắc nhở, có phòng bị sẵn, mới giữ được tính mạng... Ông ta còn nói đại lang quân liệu sự như thần, nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo ân.”

Vì trọng sinh trở lại, Thương Thảo An biết rõ đời trước từng xảy ra chuyện gì, cho nên cũng biết cần phải đề phòng những biến cố gì.

Giống như Thương Duy Chân, đời trước bởi vì hắn tự thấy căn cơ ở kinh thành còn chưa ổn nên không đưa nàng về sớm. Vì vậy năm đó khi giặc cỏ quấy rối Trúc trang, nàng bị hoảng sợ, lại nhiễm phong hàn thương tổn thân thể, mãi không khỏi hẳn.

Ở đời này, Thương Thảo An tất nhiên không cho phép những bi kịch từng xảy ra lại tái diễn lần nữa, vì thế hắn cho người đi trước thanh trừ sạch bọn giặc cỏ.

Rồi chính hắn đích thân đưa Thương Duy Chân về vương phủ.

Trên đời này nào có cái gọi là liệu sự như thần, chẳng qua hắn chỉ đang cố cứu lại những điều đáng tiếc từng xảy ra mà thôi.

Hắn không cho phép quá khứ tái diễn.

Thương Thảo An nói: “Ta biết rồi, để Trương đại nhân dưỡng thương cho tốt, những việc khác tính về sau.”

Đến đây tin tức trọng yếu đã bẩm xong, Chẩm Qua vốn nên cáo lui.

Nhưng hắn ta lại có vẻ do dự, như đang khó xử chuyện gì đó.

Thương Thảo An: “Ngươi còn chuyện gì muốn bẩm?”

Hắn ta lập tức hồi thần, hạ giọng nói: “Còn có một việc, thuộc hạ không biết có nên nói hay không.”

“Nói.”

Vừa được cho phép, Chẩm Qua liền nói: “Thuộc hạ khi nãy từ bên ngoài trở về, đi ngang qua khu xuân hải đường, thoáng thấy Lịch quận vương cùng vị Đại nương tử Nguyên gia đi chung.”

“Hơn nữa vị Nguyên nương tử kia, dáng vẻ chủ động, đối với Lịch quận vương rất mực thân thiết.”
« Chương TrướcChương Tiếp »