Chương 11: Con dâu tương lai

Trong đại sảnh, không khí có chút quỷ dị.

Nhìn hai người bọn họ đối diện, đám người Tuy An vương phi thần sắc mỗi người mỗi khác, nhưng đều cảm thấy có gì đó hơi kì lạ mà khó nói rõ.

Chu lão phu nhân thì vốn không biết nội tình nên không nhiều lời.

Thương Duy Chân thì chỉ hơi sửng sốt, rồi nhàn nhạt đáp lại Nguyên Chi.

“Nguyên nương tử cát tường.”

Sau đó bản năng lại nhìn sang người duy nhất quen thuộc bên cạnh, phảng phất như chim non tìm nơi nương tựa.

Mà Thương Thảo An quả nhiên để ánh mắt đó vào trong lòng, che chở nàng ta như ngọc châu trân bảo.

Không muốn tiếp tục ở lại đây, hắn nói: “Duy Chân vừa từ Trúc trang về, ta đưa nàng ấy trở về nghỉ trước.”

Tuy An vương phi vốn cũng không trông mong hai người Thương Thảo An và Nguyên Chi có thể kết được thiện duyên gì. Bà đã nhìn ra, hai người này trời sinh không hợp nhau.

Một người lạnh như băng, một người tâm tư sâu lường, đều có cốt khí, đều có kiêu ngạo của chính mình.

Giống như lửa và nước, không dung nổi nhau.

Bà chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Được, cần ta sai người đến thu xếp chỗ ở cho nàng không?”

Thương Thảo An: “Không cần, ta đã sớm thu xếp xong rồi.”

Tuy An vương phi kinh ngạc, nương tử nhà Bộc quốc công mới đến, thế mà cái gì cũng đã chuẩn bị ổn thỏa? Chẳng phải nói chuyện này đã tính từ trước rồi sao?

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai thân ảnh từ đình viện đi vào, sau lưng còn mang theo tôi tớ xách giỏ.

Bà tử quản sự nhìn rõ, báo: “Là Tam lang và Lịch quận vương đã trở lại.”

Bên cạnh Chu lão phu nhân vốn trấn định đột nhiên tinh thần phấn chấn, trong mắt hiện rõ vui mừng, “Thường Đĩnh, Thường Đĩnh đến rồi a!”

Nguyên Chi ngồi gần bà nhất, động tác vui mừng của bà liền kéo theo nàng cùng quay đầu nhìn. Bóng người ngoài cửa càng lúc càng gần, diện mạo dần rõ ràng.

Trừ Lý Ngật, người đi cạnh hắn là một nam tử khác.

Người kia dáng người cao lớn, nụ cười ôn hòa, khí chất đĩnh đạc, phong nhã như gió xuân.

Ngay khi hai người cùng bước qua ngạch cửa.

Tuy An vương phi khó hiểu hỏi: “Tam lang, Thường Đĩnh, sao hai đứa lại đi chung? Tứ lang đâu? Còn chưa về?”

Sau khi Lý Ngật và Lịch Thường Đĩnh tiến vào, liền đứng yên ở trung tâm phòng.

Sau đó nói: “Ta đến tửu lâu Phiên Bang, nghe nói đầu bếp ở đó vốn là người cung đình ngoại bang, món ăn làm ra rất mới lạ, ta nếm thử hơi nhiều nên mới chậm trễ không ít thời gian.”

“Lúc trên đường trở về thì gặp biểu huynh.”

“Còn về Tứ lang, có lẽ đệ ấy bị việc gì đó giữ lại, hoặc đang vội quay lại rồi.”

Nói xong, ánh mắt Lý Ngật rơi trên người Thương Duy Chân đang đứng bên cạnh.

Nhưng bởi vì bên cạnh nàng là Thương Thảo An, mà thần sắc y lạnh nhạt, khí thế áp người, Lý Ngật vốn đã không dám chạm vào mũi nhọn, câu “Vị nữ tử này là ai” cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ nuốt xuống.

“Đứa nhỏ này, sao lại chậm chạp như vậy.”

Tuy An vương phi hơi nhăn mày. Hôm nay Nguyên Chi đến vương phủ, vốn là cơ hội tốt để cùng nàng kết giao. Tam lang và Tứ lang đều là con và, tuy bà không mong huynh đệ tranh giành, nhưng việc kết thân này, chung quy cũng phải chọn ra một người.

Rốt cuộc ai sẽ làm con rể của Nguyên Vanh, vẫn là phải định sớm mới ổn.

Kết quả, hai người một trước một sau đều làm hỏng việc.

Đúng lúc này, Chu lão phu nhân bỗng nhiên nâng tay gọi: “Thường Đĩnh, lại đây.”

Lịch Thường Đĩnh, người cùng Lý Ngật trở về, ngay từ lúc bước vào đã cảm thấy hôm nay vương phủ khác hẳn thường ngày.

Trong sảnh có thêm hai vị nữ tử lạ mặt.

Một người đứng bên cạnh Thương Thảo An, còn người kia, vị nữ lang bên cạnh tổ mẫu, khiến ánh mắt hắn không tự chủ mà dừng lại lâu hơn một chút.

Chu lão phu nhân xưa nay hiếm khi thân cận với ai như vậy.

Lịch Thường Đĩnh bước lên, đi thêm hai bước đến trước thảm rồi dừng lại.

“Tổ mẫu.”

Chu lão phu nhân chợt hạ thấp giọng: “Thường Đĩnh, mau nhìn xem, đây là A Chi, Nguyên nương tử của trung thư thị lang Nguyên gia.”

“Vẫn luôn sống trong khuê phòng, hôm nay đến làm khách.”

Ánh mắt Lịch Thường Đĩnh chạm phải Nguyên Chi, cả hai đều thoáng kinh ngạc, tựa hồ không rõ dụng ý của Chu lão phu nhân.

Tuy An vương phi vừa thu lại ý nghĩ trong đầu, khóe mắt lại vô tình chú ý đến động tĩnh một bên. Vừa nhìn thấy Chu lão phu nhân hôm nay khác hẳn mọi khi, thậm chí không màng có người ở đây, liền dậm chân, cao giọng nói: “A cô!”

Một tiếng này bật ra, khiến mọi người trong đại sảnh đều quay mắt nhìn sang.

Sắc mặt Chu lão phu nhân vẫn trầm tĩnh, thản nhiên đáp: “Có chuyện gì? Ta vừa mới nói, ta thấy A Chi hợp ý ta, ngươi lớn tiếng như thế làm gì?”

“Thật làm như ta già bảy tám chục, tai điếc mắt hoa vậy.”

“Không phải….”

Tuy An vương phi bị chặn họng, hai mắt trợn lớn, miệng há ra muốn nói Chu lão phu nhân nói bậy nhưng lời đến miệng lập tức dừng lại.

Nguyên Chi rốt cuộc là con dâu nhà ai?

Sao có thể tùy ý giới thiệu cho người khác, cướp trước thành lý như vậy?

“A Chi, ngươi lại đây.” Tuy An vương phi đành phải ngăn việc Chu lão phu nhân càng nói càng quá đáng, kịp thời ra tay kéo Nguyên Chi đến bên cạnh mình, giống như sợ bị người khác đoạt mất, dắt nàng đứng trước mặt mọi người.

Bà kéo cánh tay Nguyên Chi, hướng mọi người tuyên bố: “A Chi là người được chọn để xem mắt với Tam lang và Tứ lang. Tuy còn chưa định, nhưng có lệnh cha mẹ, lời mai mối, đâu thể giữa đường thay đổi.”

Nguyên Chi không ngờ chuyện lại biến thành như vậy.

Nàng bị Tuy An vương phi kéo đứng giữa bao ánh nhìn đổ về, ý là nàng đã được Tuy An vương phi chính thức thừa nhận, hơn nữa lần đầu tiên tỏ rõ trước mặt mọi người mối quan hệ giữa nàng và vương phủ: con dâu tương lai của ta, thông phải ai cũng có thể tùy tiện đυ.ng vào.

Sắc mặt mọi người trong sảnh khác nhau, chỉ có mắt Thương Thảo An cũng không buồn nâng, sắc mặt lạnh nhạt, thờ ơ xa cách.

Tuyên bố thân phận Nguyên Chi xong, Tuy An vương phi rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Bà nói với Lý Ngật: “Được rồi, nếu Tam lang đã trở về, vậy để con chăm sóc A Chi đi.”

“Với cả hôm nay thời tiết đẹp thế này,” bà quay sang nói với mọi người: “Chúng ta sao không đi dạo quanh hồ một vòng, vừa khéo Tam lang mang trà bánh tới, mọi người cùng thưởng cảnh.”

Chu lão phu nhân thần sắc trấn định, làm như có chút không vui.

“A cô, chúng ta là trưởng bối, xương cốt đã già, cứ ngồi đây uống trà trò chuyện là được rồi.”

Tuy An vương phi bất đắc dĩ liếc Chu lão phu nhân một cái, tỏ ý mọi chuyện đã an bài thỏa đáng.

Tuổi tác đã như vậy rồi, bà cũng không nên đến gây thêm rối. Đến cửa làm khách gì chứ, vừa thấy cháu dâu tương lai liền nhảy ra chắn ngang?

“Tuyết An, ngươi cùng Thương nương tử…” Tuy An vương phi vừa mở miệng, đã bị một giọng nói trầm ổn, dứt khoát như đá nện xuống ngắt lời: “Ta và Duy Chân còn có việc, không tham dự.”

Thương Thảo An bất ngờ lên tiếng, mọi người không khỏi theo đó nhìn về phía hắn và nữ tử đứng cạnh.

Lý Ngật từ lúc bước vào cửa đã để ý vị khách mới này, hơn nữa còn là người Thương Thảo An tự mình dẫn về. Lúc này rốt cuộc tìm được cơ hội hỏi: “Vị này là?”

Thương Duy Chân hơi có phần ngây ngô, đối diện số lượng ánh mắt nhiều hơn so với lúc nãy, liền ngẩng đầu mang theo chút ỷ lại nhìn về phía huynh trưởng.

Mà Thương Thảo An lại đường đường chính chính, ngay trước mặt mọi người, đặt tay lên cánh vai mảnh mai của nàng ta, như tỏ rõ nàng ta đang ở dưới đôi cánh che chở của mình, lại càng như muốn thay nàng ta chặn hết ánh nhìn dò xét của người khác:

“Nàng ấy tên Duy Chân, là con gái của cố Bộc quốc công.”

“Lúc quốc công qua đời năm đó, ta từng hứa sẽ chăm sóc nàng chu toàn. Hiện tại ta rảnh việc, nên đưa nàng vào vương phủ, về sau nàng sẽ ở tại Thư Hành cư của ta.”

Duy Chân, Duy Chân.

Đời này quả thật khác hẳn đời trước.

Kiếp trước để kéo ra khoảng cách với Thương Duy Chân, để tỏ vẻ không nỡ làm vấy bẩn mối quan hệ dị phụ dị mẫu(khác cha khác mẹ), Thương Thảo An gọi nàng ta luôn là “Tiểu muội”.

Còn bây giờ, trên người hắn không còn hôn sự với Nguyên Chi, dường như gông xiềng trói buộc đã không còn, hắn liền có thể cùng Thương Duy Chân đường đường chính chính đi đến cuối cùng.

“Thì ra là Thương nương tử.”

Lý Ngật như thể đã nghe qua chuyện này.

Quả thực, sau khi Thương Thảo An bị đưa ra khỏi nhà tổ, người ta vẫn luôn nhắc đến việc hắn còn thu nuôi một nữ tử.

Một năm trước, vốn tưởng rằng khi được đón về vương phủ, Thương Thảo An sẽ đưa nàng ta cùng trở về. Kết quả, vào vương phủ chỉ có mình Thương Thảo An cùng hai hạ nhân thân cận theo bên cạnh.

Lễ tiếp đón đã xong, Thương Thảo An nhàn nhạt đảo mắt nhìn một vòng người trong đại sảnh uống trà. Khi ánh mắt lướt qua Lý Ngật và Nguyên Chi, hắn rõ ràng có ý né tránh.

Rất nhanh liền dời mắt: “Duy Chân, ta đưa muội về hậu viện nghỉ ngơi.”

Thương Duy Chân gật đầu, sau đó hướng Tuy An vương phi và Chu lão phu nhân hành lễ cáo từ.

Khi đi ngang qua trước mặt Nguyên Chi, nàng ta khẽ gọi: “Nguyên nương tử.”

Nguyên Chi vừa nhìn thấy Thương Duy Chân lại gần, ánh mắt Thương Thảo An lập tức trở nên sắc lạnh, như thể sợ nàng nói lung tung hoặc làm khó người hắn đang bảo hộ.

Dù hiện tại hắn và Nguyên Chi đã không còn quan hệ, nhưng bởi vì lần xem mắt ở chùa Đông Lâm đó từng dậy lên bao nhiêu sóng gió. Bề ngoài gió yên biển lặng, nhưng phía sau sóng ngầm cuồn cuộn. Mối quan hệ như dây leo quấn núi, khó mà cắt đứt.

Thương Duy Chân lại hơi thẹn thùng mỉm cười: “Hình như ta từng gặp Nguyên nương tử rồi, khi đó bên cạnh nương tử còn có một vị phụ nhân lớn tuổi, không biết ta có nhớ nhầm không.”

Đó chính là ngày Nguyên Chi và Thương Thảo An trọng sinh trở về.

Hai người vừa tránh nhau, không ngờ vẫn rơi vào tầm mắt Thương Duy Chân.

Nguyên Chi khẽ mở miệng, liền thấy ánh mắt Thương Thảo An thoáng sắc lạnh, như đang canh chừng nàng có thể nói gì đó bất lợi cho Thương Duy Chân.

Như thể hắn sợ nàng làm rối chuyện.

“Không nhớ nhầm,” Nguyên Chi xem như không thấy ánh nhìn áp lực đó, giọng điệu nhàn nhạt: “Đó là mẫu thân ta. Ngày ấy ta cùng bà đến chùa Đông Lâm lễ Phật. Nhưng Thương nương tử làm sao biết được?”

Thương Duy Chân đáp: “Hẳn là cùng một ngày, ta cũng đến chùa Đông Lâm.”

Thương Duy Chân hơi xấu hổ liếc Thương Thảo An một cái, nói: “Phụ thân đã mất một năm, trong lòng ta vẫn không buông xuống được, Các An a huynh liền cùng ta đi dâng hương cầu phúc...”

Nói như vậy, thì ra Thương Thảo An lấy cớ có việc để cùng Thương Duy Chân đến điện Quan Âm, rồi cũng vì Thương Duy Chân mà bỏ lỡ buổi xem mắt.

Nguyên Chi đối với sự thay đổi trong quan hệ giữa họ giống như chưa hề lưu tâm.

“Thì ra là vậy.”

Không khí lập tức có chút xấu hổ.

Tuy An vương phi biết rõ chuyện bên trong, nhưng lại không biết ngày đó Thương Thảo An và Thương Duy Chân đi cùng nhau. Trong lòng đối với quan hệ của hai người này khó tránh khỏi lo lắng, mà nghe xong đoạn đối thoại này, càng cảm thấy hình như là Nguyên gia chịu thiệt.

Không, là Nguyên Chi chịu thiệt.

Ngày xem mắt đàng hoàng, hắn không đi gặp nương tử nghị thân, lại đi bồi một nữ tử khác?

Nhưng mà Tuy An vương phi nhìn Thương Thảo An, dù hắn đã bị vạch trần ngay trước mặt người ta, vẫn bình thản như không, không có lấy một chút chột dạ.

Trái lại, so với Nguyên Chi trầm lặng, Thương Duy Chân lại có vài phần thân thiện, dường như không hề nhận ra điều gì sâu xa.

Nàng ta còn nói: “Vậy ta không quấy rầy nữa, ta đi xuống nghỉ ngơi trước. Sau này nếu có duyên, sẽ cùng Nguyên nương tử kết thành bằng hữu.”

Phía Thương Thảo An giống như luôn chờ lời này, nàng ta vừa nói xong, hắn liền nghiêng người tránh sang, bộ dáng ranh giới phân minh với người khác.

Nguyên Chi không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, rồi cụp mắt im lặng.

Thương Duy Chân dường như có phần vui mừng, bước theo Thương Thảo An, dáng đi nhẹ nhàng như thiếu nữ hân hoan.

Nghĩ đến đời trước của bọn họ, có lẽ là một người hữu tình, một người có ý, nhưng vì có Nguyên Chi nàng chen vào mà cuối cùng không thể thành đôi.

Kiếp này không còn tảng đá vướng chân là nàng, cặp có tình này rốt cuộc có thể thuộc về nhau rồi.

Trong sảnh trà chợt trở nên vắng lặng đôi chút, chỉ còn Tuy An vương phi và Chu lão phu nhân ngồi lại nơi đó.

Tuy An vương phi sợ Chu lão phu nhân lại gây ra chuyện không hay, liền nói: “A cô, Tam lang đã trở về rồi, chúng ta đừng quấy rầy bọn trẻ nữa.”

“Không bằng a cô theo ta ra hậu viện, ta có lời muốn nói với người.”

Sắc mặt Chu lão phu nhân lộ vẻ không tình nguyện, nhưng Tuy An vương phi đã nắm lấy cánh tay bà, kéo đi một cách cương quyết: “À đúng rồi, Thường Đĩnh, dượng ngươi không có trong phủ, có cần ta sắp xếp người khác chăm sóc ngươi không?”

Lịch Thường Đĩnh cười nhạt: “Dì khách khí rồi, ta đâu phải lần đầu tới đây.”

Hắn đảo mắt nhìn quanh, rồi giơ tay nói: “Không cần ai an bài cả, hôm nay thời tiết đẹp, ta ra ngoài đi dạo một chút.”

Lịch Thường Đĩnh vừa rời khỏi, Tuy An vương phi như trút được gánh nặng trong lòng.

Bà kéo Chu lão phu nhân: “A cô, chúng ta cũng đi thôi.”

Người trong phòng dần dần đi hết, cuối cùng chỉ còn lại Nguyên Chi và Lý Ngật ở đó.