Chương 6: Xích đu

Tứ phương trong đình, một người đứng một người ngồi.

Nguyên Chi nghiêng đầu, thần sắc nhàn nhạt, đôi mắt lãnh đạm thanh tĩnh lặng lẽ nhìn thoáng qua chỗ có nhiều người đứng tụ lại.

Nàng đối với việc Thương Thảo An đột nhiên xuất hiện không hề có cảm xúc gì.

Chỉ là không rõ hắn xuất hiện ở đây vì chuyện gì, có chút khó hiểu, nhưng nhìn rõ rồi, nàng lập tức thu ánh mắt về.

Đúng lúc này, một cánh cửa bên cạnh mở ra, một đoàn người nối nhau đi ra.

Vừa rồi không thấy bóng dáng Tuy An vương, Nguyên Vanh và đám con cháu vương phủ, giờ tất cả đều từ trong phòng bước ra, trông có vẻ trò chuyện vô cùng hòa hợp.

Lúc này Nguyên Chi mới nhàn nhạt đứng lên từ ghế.

Một cảnh tượng giống đời trước gần như đúc.

Đời trước, sau khi hôn sự hai nhà định xong, Nguyên Vanh cũng cùng Tuy An vương vào thư phòng một chuyến, chỉ là khi đó bên cạnh bọn họ luôn có Tam lang, Tứ lang, còn có cả Thương Thảo An.

Lần này chỉ khác ở chỗ, hắn đã không đứng chung hàng.

“A Chi, lại đây.”

Nghe tiếng phụ thân gọi, Nguyên Chi mới khẽ động thân, không nhanh không chậm, từng bước thong dong đi xuống bậc thềm đình, tiến về phía nhóm người Nguyên Vanh.

Vòng eo nàng uyển chuyển, làn váy theo bước chân nhẹ nhàng dâng lên từng lớp sóng nhỏ, mỗi bước như hoa sen nở dưới gót.

Trong lúc này, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía nàng. Quả thực lời Nguyên Vanh không sai, chỉ cần nhìn thấy nàng, sẽ không ai dễ dàng cự tuyệt.

Da thịt nàng dưới ánh sáng càng thêm trắng mịn, tựa như bản thân nàng phát ra ánh trắng mềm mại.

Trên người dường như mang theo một mùi hương nhàn nhạt.

“A phụ.” Nguyên Chi đứng lại cách bọn họ không xa.

Tuy An vương và hai vị lang quân trong phủ nhìn nàng, phụ tử ba người đều khẽ gật đầu khiến Nguyên Vanh đứng bên quan sát, khóe miệng không giấu được vẻ đắc ý gian xảo.

Luận dung mạo, ông ta tin nữ nhi mình tuyệt đối không thua kém ai.

Bởi ông ta vốn phong tư nhã nhặn, từng được thánh thượng thân điểm Thám Hoa.

“Tranh đã xem xong, đa tạ vương gia ban cho ta hai bản thánh họa quý giá, đây đúng là bảo vật ngàn vàng khó đổi. A Chi, lát nữa vi phụ sẽ cho con xem để biết nó quý ở chỗ nào.”

Loại hàn huyên này vốn không cần Nguyên Chi để tâm, nàng chỉ cần đứng bên làm bình hoa, để không khí thêm phần tô điểm là được.

Tuy An vương nói: “Anh Hoa lại nói đùa, chuyện lần trước ngươi có thể không so đo hiềm khích đã là tốt lắm rồi.”

Nguyên Vanh đáp: “Không dám, không dám, làm việc tốt vốn khó tránh gặp trắc trở. Nếu không như vậy, làm sao có cơ hội nhìn thấy hai vị tiểu lang phong thần tuấn tú trong phủ vương gia đây được?”

Nghe thấy được khen, Tam lang và Tứ lang đồng thời chắp tay khiêm tốn: “Thị lang quá khen.”

Lý Ngật và Lý Hàm Linh chính là hai nhi tử do Tuy An vương phi sinh ra, còn Nhị lang Lý Đồng là con thứ, đã thành gia, ngoài ra còn một tiểu đệ út Lý Nguy Lạc mới mười hai tuổi, cho nên lần này không tham gia xem mắt với Nguyên Chi.

Nói đến toàn bộ hoàng thất Lý gia, chỉ có Thương Thảo An khác biệt. Hắn được đưa làm con thừa tự, rời khỏi nơi này từ sớm, theo họ dưỡng phụ.

Vì sao không đổi họ trở lại, việc đó chỉ có thể hỏi chính Thương Thảo An.

Nguyên Chi chỉ biết sơ qua từ lời hạ nhân, Thương Thảo An vô cùng biết ơn dưỡng phụ đã nuôi dạy hắn, năm đó hắn từng bệnh nặng, nếu không nhờ dưỡng phụ chăm sóc thì đã không còn. Vì vậy, dù trở về, hắn vẫn giữ họ Thương.

Sau vài lời đàm tiếu đơn giản, Tuy An vương mới vào vấn đề chính: “Ta xem hôm nay trời khá đẹp, sân vườn đã có chút sắc xuân, mà giờ vẫn còn sớm. Không bằng để Tam lang và Tứ lang dẫn Đại nương tử nhà ngươi đi dạo một vòng trong phủ. Còn hai thân già như ta và ngươi thì qua noãn các dùng trà, trò chuyện chuyện đồng liêu một chút, thấy thế nào?”

Nguyên Vanh đáp: “Ta nào dám từ chối.”

Sau đó, Tuy An vương đảo mắt về phía Lý Ngật và Lý Hàm Linh: “Chiêu đãi Nguyên nương tử cho tốt, không được thất lễ.”

Hai người đồng thanh: “Vâng.”

Nguyên Vanh cũng căn dặn Nguyên Chi. Gần đây ông ta cảm thấy trưởng nữ tính tình ngày càng trầm ổn, dường như có dấu hiệu sắp tách khỏi sự khống chế của ông ta.

Ông ta nhìn chằm chằm nàng nói: “A Chi, phải cùng hai vị công tử vương phủ chung đυ.ng cho tốt. Vi phụ đã vì ngươi mà tìm người môn đăng hộ đối, bỏ lỡ rồi sẽ khó mà tìm, nghe rõ chưa?”

Trong mắt ông ta mang theo tia cảnh cáo không hề che giấu. Nếu lần này Nguyên Chi vẫn không nghe lời, làm hỏng hết chuyện, Nguyên Vanh tất nhiên sẽ coi nàng như đồ bỏ, tùy tiện chọn đại một người, bất kể xuất thân hay nhân phẩm như thế nào, gả ra cho xong.

Để nàng nếm thử kết cục của việc chống lại phụ thân.

Làm trái ý cha mẹ, chính là không thể tha thứ.

Tuy An vương cùng hai nhi tử bên kia nhìn sang, Nguyên Chi lạnh nhạt hơi cong môi, cổ khẽ hạ thấp, cúi đầu tỏ vẻ thuận theo: “Vâng.”

Nhận được câu trả lời, Nguyên Vanh lúc này mới cùng Tuy An vương rời đi.

Chứng kiến cảnh đó, phía hành lang, nơi gần lối vào đình, Tuy An vương phi nhàn nhạt mỉm cười, quay sang hai chủ tớ đang cứng đờ không nói nổi câu nào:

“Thấy chưa, Các An, không nhìn nhầm đâu? Hôm nay tiệc xem mắt này thật sự không liên quan tới con. Phụ thân con đã đồng ý với con thì cũng sẽ không làm bộ.”

Tuy An vương phi nói: “Sao ông ấy dám không tôn trọng ý của con được chứ?”

Ở chùa Đông Lâm lần trước, Nguyên Chi không chịu cùng Thương Thảo An xem mắt, sau khi về nhà khiến Nguyên Vanh giận dữ.

Tương tự, ở vương phủ, Tuy An vương cũng vì Thương Thảo An không chịu tham dự mà mất mặt.

Không ngờ rằng chỉ một lần gặp mặt sau đó, Thương Thảo An và Tuy An vương đã làm một cuộc trao đổi: từ nay vương phủ sẽ không can dự vào hôn sự của hắn nữa.

Chuyện chung thân đại sự do chính hắn tự quyết, cưới ai cũng không liên quan đến vương phủ.

Cho nên lần này Nguyên Vanh dẫn Nguyên Chi đến, mới xảy ra mớ dây dưa như vậy.

Thu hồi tầm mắt từ thư phòng, Thương Thảo An vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không giống Chẩm Qua bên cạnh đang lo lắng tựa như mình đã gây họa, có chút hơi luống cuống.

“Tại sao vẫn muốn kết thân với Nguyên gia?”

“Chuyện này, phải hỏi phụ thân con. Có lẽ ông ấy có suy nghĩ riêng.” Tuy An vương phi ngạc nhiên, hỏi: “Chẳng lẽ, có chỗ nào không ổn sao?”

Thương Thảo An bỗng nhiên im lặng.

Hắn vốn tưởng đem ra bằng chứng Nguyên Vanh kết bè kết đảng đặt trước mặt Tuy An vương là đủ khiến đối phương e sợ mà rút lại hôn sự, không ngờ cuối cùng chỉ là đổi người xem mắt mà thôi.

“Các An?”

Dưới thúc giục của Tuy An vương phi, Thương Thảo An nói: “Nếu trong phủ còn có hỉ sự, vậy ta không quấy rầy nữa.”

“Haiz, chưa gì đã đi rồi sao?” Tuy An vương phi nói: “Hiểu lầm này hẳn nên giải thích rõ ràng mới phải chứ. Tam đệ và Tứ đệ của con vẫn chưa có hôn phối, năm nay còn muốn tham gia khoa cử một lần nữa.”

“Nếu có thể được Nguyên thị lang chỉ điểm trước, cũng là chuyện tốt.”

“Con thấy sao?”

Chỉ cần người xem mắt với Nguyên Chi không phải hắn, mọi chuyện đều ổn.

Nguyên Vanh cũng không phải hạng nhạc phụ dễ đối phó.

Để xóa bỏ liên quan, Thương Thảo An gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

Lúc Lý Ngật và Lý Hàm Linh đang dẫn Nguyên Chi chuẩn bị bước lên phía trước, hắn lập tức xoay người, tỏ ý không muốn có bất kỳ giao thoa nào, nói: “Thảo Huyền Đường còn có khách chờ, ta cáo từ trước.”

Tuy An vương phi chưa kịp ngăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cùng tùy tùng vội vã rời đi.

Ba người phía xa đều đã chứng kiến một màn này.

Nguyên Chi bị kẹt ở giữa Lý Ngật và Lý Hàm Linh, đành cùng họ đi tới hành lễ với Tuy An vương phi.

Sau khi hành lễ xong, Lý tam lang Lý Ngật hỏi: “Vừa rồi người đó là?”

Tuy An vương phi giả vờ hồ đồ: “Người nào?”

Bà dùng câu hỏi để che đi, dù mọi người đều nhìn thấy Thương Thảo An nhưng hôm nay không nên nhắc đến hắn, tốt nhất là coi như không thấy.

Lý Ngật tựa như hiểu ý mẫu thân, theo bản năng liếc nhìn Nguyên Chi.

Hắn mở miệng: “Ách, phụ thân bảo ta và Tứ đệ dẫn Nguyên nương tử đi dạo trong phủ, mẫu thân có đề cử chỗ nào không?”

Tuy An vương phi: “Cái đứa nhỏ này, phủ ta lớn như vậy, nơi nào chẳng có cảnh đẹp. Ta không tiện xen vào, mấy đứa chỉ cần đi cùng Nguyên nương tử là được rồi.”

“Hai đứa các con nhớ chiếu cố nàng cho tốt.”

Nguyên Chi tựa như hoàn toàn không nghe hiểu mẫu tử bọn họ đang ẩn ý cái gì, nàng chỉ đứng đó, đến cả lông mày cũng không động.

Bởi bản thân nàng có gương mặt đẹp, đường nét lại có sức đánh lừa người, tuy lạnh nhạt, nhưng không khiến người khác phản cảm.

Ngược lại làm người ta cảm thấy khí chất và tư thái của nàng quá mức nhu mì, có phần hơi yếu ớt.

“A Chi.” Tuy An vương phi bước lên, nắm lấy tay Nguyên Chi.

Lần trước Nguyên Chi đến cửa, vì vốn không có ý muốn tiếp tục hôn sự với Nguyên gia, cho nên bà chưa xuất hiện. Hiện giờ lại đã khác, bà dùng ánh mắt như nhìn con dâu tương lai mà âm thầm đánh giá Nguyên Chi một lượt, sự thật chứng minh: dung mạo không chê vào đâu được, chỉ là tính tình quá khó đoán.

Cần phải tiếp xúc thêm.

“Để Tam lang và Tứ lang bồi ngươi. Nếu có chỗ nào không ổn, cứ việc sai bảo bọn họ. Chờ đi dạo mệt rồi thì nghỉ, uống chén trà, ăn chút điểm tâm.”

Tuy An vương phi tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống, đặt vào tay Nguyên Chi, cười nói: “Ngươi là người có phúc khí, tất sẽ cùng chúng ta có duyên. Thứ này ngươi cứ giữ, coi như quà gặp mặt, không cần khách khí với ta.”

Động tác của bà ta cường thế, Nguyên Chi vốn chưa kịp từ chối, đã bị ép nhận lấy chiếc vòng.

Ngọc trong như nước, màu xanh dịu dàng, vừa nhìn đã biết là đồ quý.

“Đa tạ vương phi.”

“Thôi, đi dạo đi.”

Tay áo phất nhẹ, Nguyên Chi liền bị Lý tam lang và Lý tứ lang dẫn ra khỏi hương tạ uyển.

Trong hai vị công tử này, Lý Hàm Linh kỳ thật cùng tuổi với Nguyên Chi, đều chỉ khoảng mười chín, còn Lý Ngật trầm ổn hơn, tính tình đương nhiên khác hẳn đệ đệ.

Lý Hàm Linh trẻ tuổi khí thịnh, Lý Ngật lại có vẻ chín chắn.

Đời trước, bọn họ từng là tiểu thúc của Nguyên Chi.

Nguyên Chi đối với bọn họ không hề xa lạ, nhưng mà bây giờ ở dưới bầu không khí an tĩnh này, cả hai bọn họ đều đang âm thầm quan sát nàng.

Không thể nghi ngờ, nữ lang này có dung mạo rất thích hợp để làm thê tử.

Thê tử thì chọn hiền, thϊếp lại chọn đẹp.

Mà Nguyên Chi vừa có dung mạo, vừa có khí chất. Khi phụng lệnh cha mẹ đến xem mắt, trong lòng Lý tam lang và Lý tứ lang đều không hề chống đối.

Lý Ngật nói: “Phía trước là đình nghỉ trong rừng, ta nhớ ở đó có một chiếc xích đu. Nếu nương tử không chê, có thể ngồi thử.”

Lý Hàm Linh phụ họa: “Nguyên nương tử cứ ngồi, Hàm Linh có thể thay nương tử đẩy.”

Lời nói vừa dứt, hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, rồi lại không hẹn mà đều thu ánh mắt về.

Hôn sự rốt cuộc sẽ thuộc về ai, còn phải xem vị Nguyên nương tử này lựa chọn ai. Bọn họ tuy đều là con cháu vương phủ, lại cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng chuyện cưới gả có khi cũng chẳng phải do chính mình quyết định.

Nếu có thể kết duyên với Nguyên Chi, lấy thị lang đại nhân làm nhạc phụ, tuy không dám nói địa vị có thể nhờ đó mà nâng cao, nhưng trên con đường học hành tiến thân tất nhiên sẽ có trợ lực.

Đạo lý này, vô luận là Lý Ngật hay Lý Hàm Linh đều hiểu rõ, cho nên lúc này giữa họ không còn cái gọi là huynh hữu đệ cung(*) nữa.

(*) là một thành ngữ bên Nho gia, ý nói: anh thì hiền hòa, yêu thương em, em thì cung kính, tôn trọng anh.

Thảo Huyền Đường.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Chẩm Qua mở cửa viện.

Đập vào mắt là cảnh trí giống hệt ngày thường, chỉ là nhiều thêm vài bóng người.

Nhìn kỹ lại, hắn ta liền đứng đờ tại chỗ.

Không ngờ Lý Ngật và Lý Hàm Linh lại dẫn Đại nương tử Nguyên gia đến gần nơi này. Trong phủ ai mà không biết, bên trong rừng Tùng Lâm là một hoa viên nhỏ, gần ngay cạnh Thảo Huyền Đường.

Cho dù không mở cửa, chỉ cần đi men theo tường một vòng cũng có thể qua khung cửa chạm rỗng nhìn được cảnh bên ngoài.

Đang vào buổi trưa, trời trong nắng ấm, một nữ lang yểu điệu ngồi trên xích đu giữa làn gió ấm.

Hai sợi dây nâng ghế, phía sau có một nam tử nhẹ nhàng đẩy cho nàng, làn váy theo gió khẽ lay động.

Một người khác đứng một bên, như phòng bị đỡ lấy.

Hoa viên này từ bao giờ lại có cảnh tượng như thế?

Đột nhiên, một tiếng mệnh lệnh truyền đến:

“Đóng cửa lại.”

Chẩm Qua ngẩn ra quay đầu.

Chỉ thấy đại lang quân từ trong bước ra, đứng trên bậc thềm.

Áo bào thanh thoát, ánh mắt không hề nâng lên, sắc mặt vẫn lạnh tanh.

Tựa như đối với cảnh bên kia làm như không thấy.