“Sơ Dao bảo ta thu dọn đồ đạc, nói ngươi muốn dẫn ta đến Tiêu Dao Tông.”
Tang Niệm: “...”
Sơ Dao, cái loa phóng thanh này.
Hèn gì trông tâm trạng hắn có vẻ tốt, thì ra là vì chuyện này.
Thấy nàng mãi không lên tiếng, hắn cười khẩy một tiếng, đứng dậy:
“Quả nhiên là giả.”
Tang Niệm giữ vai hắn lại:
“Sáng mai khởi hành, ngươi đừng ngủ quên.”
Nói xong, nàng thuận tay đặt chùm nho vướng víu kia vào lòng bàn tay hắn, vừa định nhấc chân, nghĩ lại, xoay người bứt một quả nhét vào miệng Lục Lục đang phản đối kịch liệt, ngáp một cái:
“Ta về phòng nghỉ ngơi đây, đau đầu.”
Đằng sau, Tạ Trầm Châu cau mày nhìn chùm nho đột nhiên xuất hiện trên tay.
Tại sao nàng lại đưa cái này cho hắn?
Hắn dùng ánh mắt hỏi hai con quạ trên cây.
Toàn thân Quạ Một run lên: “Thiếu chủ đừng ăn, nhất định có độc!”
Quạ Hai kiên quyết bay đến: “Cứ để thuộc hạ thử độc cho thiếu chủ!”
Tạ Trầm Châu vỗ một cái vào nó, hái một quả nho.
Quạ Một/Quạ Hai: “Thiếu chủ!!!”
Hắn bình tĩnh ăn quả nho đó.
Khác với vị chua chát khó nuốt của quả quýt kia, khoảnh khắc cắn vỡ quả nho, nước ép ngọt ngào tràn ngập khoang miệng.
Quạ Một lo lắng hỏi: “Thiếu chủ, có chỗ nào không thoải mái không?”
Quạ Hai lảo đảo bay lên: “Ta sẽ đi gϊếŧ nàng ta!”
Tạ Trầm Châu lại vỗ nó một cái: “Bên trong không có độc.”
Quạ Một khó hiểu: “Vậy nàng ta đưa nho cho ngài làm gì?”
Quạ Hai: “Vô sự hiến ân cần, nhất định không có ý tốt!”
Tạ Trầm Châu suy nghĩ một lát, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ, khóe môi mím thành một đường thẳng, gật đầu:
“Nàng thích ta.”
Quạ Một lộ vẻ kinh hãi: “Hả?”
Quạ Hai: “Ta đã nói nàng ta không có ý tốt... Hả???”
Nó càng thêm kinh hãi.
Vậy mà dám mơ ước thiếu chủ Tu La Điện, cô nương này không chỉ là gan to bằng trời.
Hoàn toàn là chán sống rồi.
Trong mắt Tạ Trầm Châu lộ ra vài phần khinh thường:
“Hừ, chỉ bằng một chùm nho nhỏ bé mà muốn lấy lòng ta? Mơ tưởng hão huyền.”
[Ting! Độ hảo cảm của Tạ Trầm Châu +20.]
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Tang Niệm đang định ngủ ngon:
“?”
Kỳ quái.
Ngày hôm sau.
Rạng sáng.
Bên cạnh phi thuyền mà Tang Kỳ Ngôn đặc biệt chuẩn bị, mấy người Văn Bất Ngữ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sơ Dao đặt tay lên trán nhìn ra xa:
“Tang Niệm sao còn chưa đến?”
Tô Tuyết Âm: “Có lẽ có việc bận.”
Sơ Dao hỏi Tạ Trầm Châu đang dựa vào cây bên cạnh:
“Lúc ngươi ra ngoài không đi cùng nàng ấy sao?”
Tạ Trầm Châu liếc nhìn phi thuyền, lạnh lùng nói hai chữ:
“Không có.”
Chờ thêm một lúc nữa, Xuân Nhi chạy đến, truyền lời đúng sự thật:
“Sơ Dao cô nương, tiểu thư nói nàng ấy không đi nữa, bây giờ đột nhiên có việc gấp cần xử lý, không tiện đến tiễn, nàng ấy đại diện cho toàn phủ chúc các vị thượng lộ bình an, thuận lợi đến Tiêu Dao Tông.”
Nghe vậy, Sơ Dao tức giận nói:
“Người này sao nói không đi là không đi? Quá không có tín nghĩa, uổng công chúng ta còn chờ nàng ấy.”