Khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ bị chà xát đến đỏ bừng, vài sợi tóc ướt dính vào má, cổ áo và tay áo cũng ướt hơn nửa.
Sạch thì đúng là sạch thật.
Tạ Trầm Châu thu hồi ánh mắt: “Ừ” một tiếng, nhấc tay lên khỏi mặt nước, những giọt nước trên đầu ngón tay nối thành dòng nhỏ giọt xuống.
Thấy vậy, Tang Niệm lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn gấm, lau mặt qua loa, run rẩy nắm lấy tay Tạ Trầm Châu.
Hắn vô thức muốn rút ra, nàng nhíu mày:
“Đừng cử động.”
Hắn dừng lại, nhìn nàng từng chút từng chút lau sạch nước cho mình.
Thiếu nữ cúi đầu, nhìn từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của nàng, hàng mi dài cong vυ"t và chóp mũi nhỏ nhắn.
Lúc này, hàng mi run rẩy, chóp mũi đỏ bừng.
Những giọt nước trong vắt rơi xuống lòng bàn tay hắn, ấm áp.
Tạ Trầm Châu như bị bỏng, đầu ngón tay vô thức co rúm lại.
Hắn bực bội không rõ lý do:
“Ngươi khóc cái gì?”
Sợ hắn gϊếŧ nàng đến vậy sao?
Nghe vậy, Tang Niệm ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, ủ rũ nức nở:
“Ta cũng không muốn khóc, nhưng mùi máu tanh trên người ngươi nồng nặc quá, làm mắt ta cay.”
Tạ Trầm Châu: “...”
Hắn dùng sức gỡ tay nàng ra, nghiến răng:
“Tang Uẩn Linh, ngươi thật sự không sợ ta gϊếŧ ngươi chút nào sao?”
Tang Niệm chậm chạp phản ứng lại, trên trán từ từ chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh:
“Ra là ngươi còn có hai bộ mặt à.”
Tạ Trầm Châu: “Hừ.”
Trong nguyên tác, Tạ Trầm Châu là kẻ yếu đuối ai cũng có thể giẫm đạp, vậy mà bây giờ lại có thể bóp nát đầu một con yêu thú bằng tay không.
Rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề, Tang Niệm không biết.
Nàng chỉ biết, rất có thể mình sẽ tiêu đời.
Tạ Trầm Châu quan sát biểu cảm phong phú của nàng, tiến về phía nàng một bước, cúi đầu nhìn nàng, ý cười không chạm đến đáy mắt:
“Sao không nói nữa?”
Tang Niệm loạng choạng lùi lại, thở dài:
“Ta lại đánh không lại ngươi, ngươi muốn gϊếŧ ta thì ta biết làm sao.”
Hắn ép sát từng bước: “Nói như vậy, ngươi đồng ý để ta gϊếŧ rồi?”
Một chân Tang Niệm đã bước vào trong nước, đá cuội dưới nước trơn trượt khiến nàng đứng không vững:
“Ta có thể không đồng ý sao?”
Tạ Trầm Châu tiếp tục tiến lên: “Không thể.”
Tang Niệm lại nói:
“Vậy chúng ta có thể lên bờ trước được không? Nếu không xác trôi trên sông sẽ dọa người đến câu cá.”
Tạ Trầm Châu hơi nhướng mày: “Không thể.”
Tang Niệm nổi giận: “Hôm nay ta nhất định phải chết trên bờ.”
Nàng dùng sức đẩy hắn.
Ai ngờ hắn không hề nhúc nhích, ngược lại nàng bị trượt chân, cơ thể lập tức mất thăng bằng.
Ngay khi sắp ngã xuống, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ áo nàng.
Tang Niệm hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Là Tạ Trầm Châu.
Trong lòng nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, Tạ Trầm Châu cong môi, chậm rãi buông từng ngón tay ra.
“Bịch” một tiếng.
Tang Niệm ngã ngửa xuống nước.
Bọt nước bắn tung tóe.
Nước không sâu lắm, chỉ đến eo nàng, nàng vùng vẫy vài giây rồi bình tĩnh lại, ngửa đầu trừng mắt nhìn Tạ Trầm Châu.