Từ góc độ này, Tạ Trầm Châu vừa vặn có thể nhìn thấy lòng bàn tay nàng.
Đó vốn là một đôi bàn tay được nuông chiều từ bé, da dẻ mỏng manh yếu ớt, chưa từng bị thương dù chỉ một chút.
Nhưng bây giờ, cát sỏi thô ráp đã làm trầy xước làn da mỏng manh, vết thương sưng tấy, bùn đất lẫn với những đốm máu.
[Ting ~ Độ hảo cảm của Tạ Trầm Châu +100.]
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở, mắt Tang Niệm sáng lên.
Tạ Trầm Châu đột nhiên lên tiếng:
“Tang Uẩn Linh.”
Tang Niệm “À” một tiếng mới nhận ra hắn đang gọi mình, vui vẻ hỏi:
“Sao vậy?”
Tạ Trầm Châu nói: “Ta định gϊếŧ ngươi.”
Nụ cười trên môi Tang Niệm đông cứng lại.
Nàng còn chưa kịp nói gì, bụi cây không xa run lên hai cái, một con yêu thú hình sói mắt đỏ ngầu ngửi thấy mùi máu xông ra.
Tang Niệm: “!!!”
“Tiểu…!”
Nàng vừa mới thốt ra một chữ, giây tiếp theo, Tạ Trầm Châu bên cạnh giơ tay lên, dễ dàng tóm lấy nó.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, năm ngón tay dùng sức.
“Ầm!!!”
Máu me bắn tung tóe.
Đầu con sói yêu giống như một quả dưa hấu bị vỡ, rơi xuống đất từng mảnh, đỏ trắng bắn tung tóe khắp nơi như hoa bồ công anh.
Thế giới yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Tang Niệm sờ mặt, cảm giác dính nhớp trên đầu ngón tay, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Tạ Trầm Châu bên cạnh nhìn bàn tay đầy máu, lại đột nhiên khẽ cười.
“Ngươi rất sợ sao?” Hắn nhướng mày nhìn nàng: “Sợ ta cũng gϊếŧ ngươi như vậy?”
Giọng nói nhẹ nhàng, đuôi giọng hơi cao lên, nghe có vẻ âm trầm khó hiểu.
Dưới ánh mắt của hắn, Tang Niệm mắt nhìn thẳng, chậm rãi mở miệng:
“Ta không sạch sẽ nữa.”
Tạ Trầm Châu: “...”
Tang Niệm: “Ọe.”
Tạ Trầm Châu: “?”
Nàng vội vàng xua tay với hắn, che miệng quay lưng lại, nôn thốc nôn tháo.
Vất vả lắm mới bình tĩnh lại, nàng liếc mắt thấy bàn tay dính máu của Tạ Trầm Châu, dạ dày lại cuồn cuộn, suýt nữa thì nôn ra mật xanh mật vàng.
“Ngươi có thể...” Tang Niệm khó khăn hỏi: “Đi rửa tay trước được không?”
Giọng nàng rất khéo léo: “Bây giờ trông ngươi thật sự rất kinh tởm.”
Tạ Trầm Châu: “...”
Mặt mày hắn xám xịt nhìn nàng, đối phương chắp hai tay, lộ vẻ mong đợi.
Hai người giằng co một lúc, hắn xoay người bỏ đi, đế giày giẫm mạnh lên cành khô trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn tan.
Cách đó không xa là một con suối nhỏ.
Tạ Trầm Châu đứng lại bên suối, ngồi xổm xuống nhúng tay vào dòng nước trong vắt.
Trong nước nhanh chóng lan ra một mảng đỏ tươi, rồi nhanh chóng bị dòng nước cuốn trôi, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Tạ Trầm Châu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, ngẩn người.
Đột nhiên, bên cạnh bóng hắn xuất hiện thêm một người.
Hắn quay đầu nhìn.
Tang Niệm ngồi xổm trên một tảng đá xanh không bằng phẳng, đang cúi người vốc nước chà xát lên mặt.
Trông như hận không thể bóc lớp da dính máu và óc ra.
Một lúc sau nàng mới dừng lại, xoay mặt sang trái sang phải về phía hắn, liên tục hỏi:
“Thế nào thế nào, rửa sạch chưa?”