“Hay là ngươi đạp lên vai ta leo lên trước, rồi tìm dây thừng xuống cứu ta?”
Tạ Trầm Châu liếc nhìn tấm lưng mảnh mai của nàng, nhếch mép, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
“Lên đi.”
Tang Niệm không nói nhảm, vịn vào vách đá cẩn thận bước lên vai hắn.
Hắn vững vàng đứng dậy.
Chiều cao của nàng vừa đủ với đến miệng hang, cố gắng dùng hai tay bám vào mép hang, dồn sức leo lên.
Leo lên thành công, nàng lại nhấn mạnh:
“Ta sẽ nhanh chóng quay lại, ngươi nhất định phải đợi ta.”
Nói xong, nàng vội vàng chạy đi.
Tạ Trầm Châu ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời hẹp phía trên một lúc, đi đến góc tường dựa vào ngồi xuống, cong ngón tay xoa mi tâm.
Hắn nên gϊếŧ nàng.
Hắn nghĩ.
Hay nói đúng hơn, hắn nên gϊếŧ nàng từ lâu rồi.
Đây là một cơ hội tốt.
Tạ Trầm Châu nhìn bàn tay phải tái nhợt của mình, ánh mắt u ám, các khớp xương lần lượt siết chặt, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Đáng tiếc, nàng sẽ không quay lại nữa.
Nơi nguy hiểm như vậy, vốn không phải là nơi mà tiểu thư quý tộc nên đến.
Từ đầu đến cuối, nàng chỉ vì hắn mà bị cuốn vào nguy hiểm này.
Còn hắn chỉ là một món đồ chơi của nàng, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
“Tạ Trầm Châu!”
Đột nhiên, phía trên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Hắn lập tức ngẩng đầu, nụ cười chế giễu bên môi từ từ biến mất, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Từ khoảng trời nhỏ bé đó thò ra một cái đầu nhỏ xinh.
Thiếu nữ quay trở lại cười toe toét với hắn:
“Ta quay lại rồi.”
Nàng quay lại rồi.
Tạ Trầm Châu ngẩn người ra một lúc.
Hắn đột nhiên nhớ ra, dường như rất rất nhiều năm trước, bản thân cũng từng chờ đợi một người như vậy.
Chỉ là khi đó, hắn không chờ được.
Một sợi dây leo được bện xiên xẹo thả xuống trước mặt hắn.
Tang Niệm không chú ý đến vẻ ngẩn ngơ của hắn, hào hứng nói:
“Ta không tìm thấy dây thừng, nên đã vào rừng chặt mấy sợi dây leo quấn lại với nhau, ta đã thử rồi, rất chắc chắn.”
“Ngươi nắm lấy nó, ta kéo ngươi lên.” Nàng giục.
Tạ Trầm Châu hoàn hồn, chậm rãi nắm lấy dây leo, mũi chân đạp lên vách đá mượn lực, từng chút từng chút leo ra khỏi miệng hang hẹp.
Khoảnh khắc leo lên, trước mắt hắn bừng sáng.
Đêm tối qua đi, một mặt trời vàng rực rỡ mọc lên ở phía đông, ánh bình minh trải dài như dải lụa trên nửa bầu trời xanh thẳm.
Đôi mắt đen láy của thiếu nữ bên cạnh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đáy mắt in bóng ráng mây tuyệt đẹp.
Lần đầu tiên Tạ Trầm Châu phát hiện, Tang Uẩn Linh đáng ghét đó, có một đôi mắt khá đẹp.
“Ta đã nói sẽ quay lại cứu ngươi thì nhất định sẽ quay lại, chắc chắn sẽ không nuốt lời.”
Tang Niệm vừa dùng mu bàn tay lau bùn đất trên mặt vừa nói với hắn.
Dường như nàng vừa mới bị ngã, má và tóc dính đầy bùn đất, ngay cả váy cũng không ngoại lệ.
Nhưng vẻ mặt nàng lại vô cùng kiêu ngạo, không hề cảm thấy bộ dạng lúc này của mình có bao nhiêu thảm hại.