Chương 9

Hai người cãi vã dữ dội, người phụ nữ hình như nói không lại, liền hắt cả ly cà phê lên mặt người đàn ông, rồi giận dữ bỏ đi.

Đinh Vũ nói nhỏ: “Ra tay đi.”

“Đợi lát nữa nhớ nhẹ tay, đừng làm bị thương cô em xinh đẹp này đấy.” Đôi mắt ti hí của Mã Điền Sơn dán chặt vào người phụ nữ vừa bước ra.

Trình Tư lặng lẽ theo sát Mã Điền Sơn, ánh mắt bình tĩnh.

Chu Khánh thỉnh thoảng lại liếc nhìn người anh mình đang đi phía sau, trong lòng hoang mang, anh ta đại khái biết anh ấy định làm gì, lỡ bị phát hiện thì…

Đinh Vũ sớm đã chú ý tới sự bất thường của Chu Khánh, thấy anh ta cứ quay đầu nhìn, liền đột ngột quay lại, bắt gặp mặt Chu Khánh tái nhợt.

Ánh mắt Đinh Vũ trở nên hung ác, khoác vai Chu Khánh nhưng thực chất là bóp cổ:

“Phía sau có người à?”

Chu Khánh bị bóp tới nghẹn không nói ra tiếng.

Trình Tư đợi đến lúc Châu Khánh sắp ngất mới bước ra.

“Anh Trình đến mà sao không báo trước.” Mã Điền Sơn thấy Trình Tư xuất hiện, mặt liền sa sầm xuống.

“Đã đến thì hay là cùng đi một chuyến luôn? Về chung với bọn tôi đi.”

Ở trấn Bán Viên, Trình Tư xưa nay vẫn luôn được khen là người đàng hoàng, Mã Điền Sơn sợ anh báo công an nên muốn lôi Trình Tư xuống nước.

Trình Tư biết rõ tâm tư của Mã Điền Sơn, trong lòng lạnh lùng cười.

Anh muốn xem thử ổ của bọn chúng ở đâu, đợi cảnh sát đến thì quét sạch luôn.

Minh Hàn Yên cảm thấy mình đúng là đã đánh giá thấp độ dày mặt của tên cặn bã kia, anh ta còn cho rằng mình chẳng có gì sai, lỗi là do Diệp Tử không hiểu anh ta?

Cô tức tối bước nhanh, hoàn toàn không để ý mình đi đâu. Đến khi kịp phản ứng thì cổ bỗng đau nhói, rồi mất ý thức.

Mã Điền Sơn theo bản năng định đỡ, nhưng bị Trình Tư nhanh tay hơn.

Khi chạm vào, Trình Tư khẽ khựng lại một giây.

Nhìn Trình Tư đang bế cô gái kia, ánh mắt Mã Điền Sơn lóe lên vẻ độc địa: “Sao, cậu Trình cũng thích kiểu này à?”

Trình Tư dùng tay đỡ gáy Minh Hàn Yên, liếc Mã Điền Sơn, trong mắt lạnh như băng:

“Không được sao?”

Mã Điền Sơn chửi thầm một câu, cuối cùng không tranh cãi nữa, nhưng ánh mắt cứ lia sang Trình Tư và Minh Hàn Yên.

Chiếc xe xóc nảy lao đi, Minh Hàn Yên lơ mơ tỉnh lại, phát hiện mình đang nghiêng người trên ghế.

Nghe phía sau có tiếng đàn ông lạ đang bàn tán về mình, cô âm thầm siết chặt tay.

“Cái cô này trắng thật.” Chu Khánh vừa nói xong đã bị Trình Tư liếc một cái, vội ngậm miệng.

Mã Điền Sơn giễu cợt: “Xem ra cậu Trình đây thật sự thích rồi, ngay cả Chu Khánh nhìn cũng không cho.”

Trình Tư không nói gì. Anh thấy tư thế Minh Hàn Yên có thể khiến cổ cô bị trẹo, bèn đưa tay lấy cái đệm định đặt dưới cổ cô, ai dè vừa lại gần, cô gái tưởng như bất động bỗng vung mạnh một cái tát.

Móng tay cô dài, lại dùng hết sức, để lại năm vết máu trên mặt Trình Tư.

Chu Khánh sững người, còn Mã Điền Sơn thì vẫn nhìn chằm chằm Trình Tư.