Nhìn trợ lý đạo diễn mặt xanh như tàu lá, Lý Tướng Tần phát thiện tâm: “Cô gái đó họ Minh phải không, cậu đi tìm anh trai cô ấy xin ít tiền đầu tư về, coi như bù vào chi phí hoãn khởi quay.”
Trợ lý đạo diễn nghe xong liền cười: “Vẫn là đạo diễn Lý lợi hại.”
*
Minh Hàn Yên vừa bước ra đã thấy Lâm Diệp Tử với đôi mắt sưng hú đứng chờ cô ven đường.
“Nắng thế này sao không tìm chỗ mát mà chờ?” Minh Hàn Yên lo lắng hỏi Lâm Diệp Tử: “Diệp Tử, cậu sao vậy?”
“Tớ… tớ không sao.” Giọng Lâm Diệp Tử khàn khàn, nghe là biết đã khóc rất lâu.
Cô ấy dụi mắt, gượng cười: “Thử vai thế nào? Đạo diễn Lý Tướng Tần nghiêm khắc lắm, nhưng tớ tin nhất định cậu sẽ làm được.”
Minh Hàn Yên kể lại chuyện ở phim trường cho Lâm Diệp Tử, thần thái thoải mái: “Tớ đã nói với anh tớ rồi, tớ muốn vào trường học bồi dưỡng, bảo anh ấy đừng quấy rầy tớ. Đợi tớ về, nhất định có thể ấn đạo diễn xuống đất mà chà qua chà lại.”
“Cậu nói gì thế.” Lâm Diệp Tử suỵt một tiếng, rồi cùng Minh Hàn Yên cười, đây là lần đầu cô ấy nghe có người nói muốn ấn Lý Tướng Tần xuống đất mà di đi di lại.
Minh Hàn Yên ôm Lâm Diệp Tử một cái, Lâm Diệp Tử đột nhiên sụp đổ bật khóc to, ngắt quãng kể chuyện của mình.
Thì ra bạn trai Lâm Diệp Tử là một ngôi sao nhỏ, cô ấy vì bạn trai mà đi làm trợ lý. Gần đây, bạn trai cô ấy có nhiều tài nguyên hơn, cô ấy thấy lạ, cuối cùng mới phát hiện anh ta qua lại với một người phụ nữ giàu có, mà những tài nguyên đó đều do người phụ nữ ấy cho.
Thế mà bạn trai còn nói với cô ấy, anh ta yêu cô ấy thật, ở bên người phụ nữ kia chỉ vì tài nguyên.
“Đồ cặn bã.” Minh Hàn Yên an ủi Lâm Diệp Tử thật lâu.
“Trên đời đàn ông nhiều như thế, đừng buồn vì loại người đó nữa.” Minh Hàn Yên nhìn bộ dạng tiều tụy của Lâm Diệp Tử mà đau lòng: “Nói cho tớ tên cái thằng cặn bã đó, tớ sẽ tìm người dạy cho anh ta một bài học.”
Lâm Diệp Tử vội ngăn Minh Hàn Yên: “Đừng, anh ta không đáng để cậu tốn tâm tốn sức đâu, giờ tớ nghĩ tới anh ta thôi đã là ô nhiễm tinh thần rồi.”
Tuy Lâm Diệp Tử nói thế, nhưng Minh Hàn Yên vẫn thấy để anh ta yên là quá hiền, sau khi đưa Lâm Diệp Tử về nhà, cô lướt Weibo của Lâm Diệp Tử, không tốn bao công sức đã tìm ra người đó.
Dù sao thì trên Weibo của Lâm Diệp Tử cũng toàn là hình ảnh của người đàn ông kia.
Dùng chút thủ đoạn, Minh Hàn Yên hẹn được tên cặn bã kia ở quán cà phê.
Đinh Vũ đứng dưới bóng cây lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm: “Bà chị lắm tiền kia đã nói hôm nay tên đàn ông bám váy này tới gặp bạn gái mà, sao giờ chưa thấy đâu nhỉ?”
“Đến rồi.” Chu Khánh nhìn thấy một người phụ nữ đi tới trước mặt tên cặn bã kia, lập tức căng thẳng nói.
Mã Điền Sơn cười đểu: “Con đàn bà này xinh thế mà mê cái thằng trai bao kia làm gì chứ?”