Chương 15

“Tất nhiên không phải.” Chu Khánh tính thẳng miệng nhanh, bị Minh Hàn Yên khích liền lập tức đáp không phải.

“Thế là được rồi, hai người ngoài cửa cũng vào ngồi đi, anh ấy còn không sợ, hai anh chắc chắn còn giỏi hơn, cũng không sợ đâu ha.” Minh Hàn Yên nghiêng đầu cười nói.

Dù hôm qua bị bắt rất hoảng sợ, nhan sắc Minh Hàn Yên vẫn không suy giảm, thậm chí vì có chút tiều tụy lại càng chân thật hơn.

Mã Điền Sơn bị nụ cười làm xao động trong lòng, lập tức gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cô gái, em tên gì?”

“Minh Yên.”

“Ôi chao, cô gái xinh thế này, sao lại ở với thằng đó.” Mã Điền Sơn có phần tham lam nhìn gương mặt Minh Hàn Yên.

“Trẻ người non dạ mà, tưởng những người như vậy mới là đàn ông, giờ nghĩ lại, vẫn là người từng trải mới có sức hút.” Minh Hàn Yên không còn vẻ bướng bỉnh hôm qua, mỉm cười chống cằm nhìn Mã Điền Sơn: “Còn chưa biết nên gọi anh thế nào.”

“Ha ha ha, gọi tôi là anh Mã là được.”

“Anh Mã, người như anh chắc đi khắp nơi rồi, thấy được nhiều việc đời lắm nhỉ, có thể kể cho tôi nghe chuyện gì hay không?”

“Được, tôi kể cho cô, có lần…”

Nhìn Mã Điền Sơn và Minh Hàn Yên nói chuyện vui vẻ như thế, Chu Khánh bên cạnh tức tối: “Anh, rõ ràng cô ta biết anh thích cô ta, còn nói chuyện vui vẻ với Mã Điền Sơn.”

Trình Tư mở mắt nhìn hai người đang nói chuyện, ánh mắt dừng trên nụ cười Minh Hàn Yên hai giây, mày không tự giác nhíu lại, giọng vẫn lạnh lùng: “Ai nói tôi thích cô ta?”

“Hả?” Chu Khánh gãi đầu: “Trước đây không phải anh nói anh chỉ thích kiểu cứng như thế sao?”

Trình Tư im lặng, làn da màu đồng cổ không hiểu sao lại đậm hơn.

Tính tình Minh Hàn Yên vốn hoạt bát, cô mà muốn dỗ ai, chắc chắn sẽ dỗ cho người đó vui vẻ.

Mã Điền Sơn bị cô dỗ, tâm trạng cả ngày đều rất tốt, thậm chí còn cảm thấy mình đã mê hoặc được cô gái này.

Vì tâm trạng anh ta tốt, tối hôm đó Minh Hàn Yên không chỉ được tắm mà còn có phòng riêng để nghỉ.

Thế cô mới biết căn nhà tồi tàn này còn có hai phòng.

Nằm trên giường, Minh Hàn Yên nghĩ mình hoàn toàn có thể lợi dụng việc Mã Điền Sơn thích mình để trốn ra ngoài.

Còn chuyện bọn họ nói chỉ để cô ở đây vài ngày, cô chẳng tin, cô đã thấy mặt bọn họ rồi, bọn họ không sợ cô ra ngoài báo cảnh sát bắt bọn họ sao?

Vậy nên Minh Hàn Yên quyết định vẫn phải tự mình tìm cách chạy trốn.

Rõ ràng có giường để ngủ, cô lại không ngủ ngon như đêm đầu.

Sáng dậy, cô phát hiện cổ mình bị muỗi đốt mấy nốt.

“Anh Mã, anh xem muỗi đốt tôi thế này, không có nhang muỗi cũng thôi đi, mua cho tôi chai nước hoa chống muỗi nhé. Lúc tôi bôi xong, anh Mã mà bị muỗi đốt cũng có thể bôi.” Minh Hàn Yên kéo cổ áo xuống chút, mấy chấm đỏ nổi bật dị thường, lại mang theo vài phần mê hoặc.

Mã Điền Sơn nhìn ngây người.

Minh Hàn Yên liếc Trình Tư, Trình Tư đang cau mày nhìn cô.

Cô thu ánh mắt, nói với Mã Điền Sơn: “Anh Mã, bảo họ xuống núi mua đi, hôm qua tôi tìm được phim hay, muốn đi xem cùng anh Mã.”

Mã Điền Sơn không biết nghĩ tới cái gì, lập tức bảo ba người kia xuống mua.

Đinh Võ hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì, đi ra ngoài.

Chu Khánh thì lẩm bẩm “bảo sao Trụ Vương không lên triều sớm”.

Trước khi đi, Trình Tư nhìn Minh Hàn Yên một cái, mà cô lại không để ý.