Chương 14

Đợi cô ngủ dậy, cảnh sát cũng sẽ tới.

Minh Hàn Yên nhìn bờ vai rộng của người đàn ông, trong mắt mang theo nghi hoặc, nhắm mắt lại rồi lại mở ra.

Mỗi lần mở mắt, Trình Tư vẫn ngồi ngoan ngoãn ở đó.

Cuối cùng Minh Hàn Yên không chịu nổi cơn buồn ngủ, thϊếp đi.

Đến lúc cô tỉnh lại, trong nhà đã không còn ai, cô hoàn toàn không ngờ mình có thể ngủ say như vậy.

Trong hoàn cảnh này mà vẫn ngủ ngon được.

Minh Hàn Yên bực bội lấy trán đập vào tường, đập xong không nhịn được rên một tiếng.

“Ăn sáng.” Trình Tư đứng ở cửa nhìn cô.

Minh Hàn Yên vội ngẩng đầu, người đàn ông như chưa thấy gì, đưa bữa sáng tới miệng cô.

Là một cái bánh bao.

Rất cứng.

Minh Hàn Yên biết giờ phải ăn để giữ sức, nhưng bánh bao quá cứng, mỗi miếng cô đều phải nhai rất lâu, lúc nuốt xuống, cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng lên.

Trình Tư cau mày nhìn cô ăn hai miếng, một tay vặn chai nước khoáng đưa cho cô.

“Ăn một miếng, uống một ngụm nước.”

Minh Hàn Yên ngước nhìn Trình Tư, rồi ngoan ngoãn làm theo.

Có điều, có lẽ đây là lần đầu Trình Tư cho người khác uống nước, ngay ngụm đầu Minh Hàn Yên đã sặc.

Cô ho khan hai tiếng, nước chảy theo khóe miệng xuống áo.

Lông mày Trình Tư càng nhíu chặt.

Đúng là quá yếu ớt.

Minh Hàn Yên ho xong lại ăn bánh bao, nhưng người đàn ông vẫn nhìn ra ngoài cửa, như đang suy nghĩ chuyện gì, không thèm nhìn cô.

Ăn xong cả cái bánh bao, Minh Hàn Yên lại cảm thấy đầy bụng, rồi lại muốn đi vệ sinh.

“Đằng sau có nhà vệ sinh.” Trình Tư đứng dậy, quay lưng với cô nói: “Bọn họ đi ăn rồi.”

Minh Hàn Yên đứng dậy duỗi chân, mím môi nhìn vào bóng lưng Trình Tư: “Anh không sợ tôi chạy à?”

Trình Tư không nói gì.

Minh Hàn Yên nghiến răng: “Với lại tay tôi còn bị trói, làm sao đi vệ sinh?”

Trình Tư quay người, đi tới trước mặt cô.

Bấy giờ Minh Hàn Yên mới nhận ra anh cao hơn mình nhiều, đứng trước mặt hoàn toàn che khuất cô.

Cô bước lên một bước, gần như dán vào người đàn ông, hơi thở quấn lấy nhau, hơi thở cô có phần gấp gáp: “Anh có muốn giúp tôi không?”

“Thật ra tôi khá thích anh đấy, anh thả tôi xuống núi, tôi có thể cho anh tiền, sau đó hai chúng ta còn có thể ở bên nhau.”

Minh Hàn Yên nhìn thẳng vào mắt Trình Tư, mắt người đàn ông rất đen, nhìn vào như có xoáy nước muốn hút người vào.

Cô đang đánh cược, đánh cược anh thích cô.

Trình Tư bỗng cười, cúi đầu như muốn hôn cô.

Minh Hàn Yên cố nhịn không nhúc nhích, đến khi anh sắp hôn tới thì bất ngờ quay đầu tránh đi.

Mà Trình Tư cũng dừng lại, thu nụ cười, mặt bình thản, đưa tay cởi dây trói trên cổ tay cô: “Đợi bọn tôi lấy được tiền sẽ thả cô đi.”

“Họ sẽ không làm gì cô đâu, tôi cũng không.”

Như muốn nhắc nhở Minh Hàn Yên, anh không hề thích cô.

Minh Hàn Yên xoa cổ tay lườm Trình Tư một cái rồi đi vào nhà vệ sinh.

Trình Tư đứng đó, nhớ tới cái lườm vừa nãy của Minh Hàn Yên, khóe miệng hơi nhếch.

Khi Mã Điền Sơn bọn họ trở về, thấy Minh Hàn Yên tựa trên ghế, hóng gió quạt xem tivi, còn Trình Tư ngồi trên ghế nhỏ nhắm mắt dưỡng thần.

Trong chốc lát, họ thậm chí không biết rốt cuộc ai mới là người bị họ bắt về.

“Đại ca, anh… anh sao lại cởi trói cho cô ta?” Chu Khánh có phần sốt ruột.

Minh Hàn Yên liếc Chu Khánh: “Dù sao các anh chỉ muốn tôi ở đây mấy ngày, trói hay không có gì khác nhau, chẳng lẽ bốn người đàn ông mà không trông nổi một cô gái à?”