“Lâm Diệp Tử.” Tống Ngôn Kiều nghiến răng nghiến lợi nhả ra cái tên, mở WeChat ra mắng đối phương.
[Tống: Cô quá đáng lắm, tôi đã nói người tôi yêu nhất là cô rồi, sao cô không thể thông cảm cho tôi một chút, nếu tôi chuyên tâm ở bên cô thì tôi sẽ chẳng có gì hết, vậy mà cô còn thuê người đánh tôi.]
Nhưng tin vừa gửi đi, Tống Ngôn Kiều đã thấy trên màn hình hiện lên dấu chấm than đỏ.
Lâm Diệp Tử đã chặn anh ta rồi!
Còn Lâm Diệp Tử thì hoàn toàn không biết Tống Ngôn Kiều nhắn gì cho mình, cô ấy đã ngủ một mạch ở nhà cả ngày.
Mà trên đỉnh núi, Minh Hàn Yên lại khó ngủ.
Đói và khát cô đều chịu được, dù sao cô cũng không muốn đi vệ sinh ở chỗ này.
Nhưng nóng quá, vốn dĩ đã là những ngày nóng nhất ở thành phố Vân, dù ở trên núi, nhiệt độ ban đêm vẫn cao.
Hơn nữa còn có muỗi.
Nhìn mấy người kia ngủ ngon lành, Minh Hàn Yên càng nhìn càng tức, đợi cô thoát ra nhất định sẽ cho bọn họ biết tay.
“Nóng quá, sao các anh ngủ được vậy?”
“Còn muỗi nữa, tôi thấy máu mình sắp bị chúng hút sạch rồi.”
Giọng cô gái dẫu có duyên dáng đến đâu, trong đêm khuya cũng trở nên chói tai.
Chu Khánh bịt tai định ngủ tiếp, Đinh Vũ thì không chịu nổi đứng dậy chửi: “Mẹ nó, mày có muốn ăn đòn không hả?”
Bóng đối phương đứng lên lập tức phủ xuống Minh Hàn Yên, cô tưởng anh ta sẽ vung tay đánh mình ngay.
Trên vai Đinh Vũ lại có một bàn tay đặt lên, giọng Trình Tư còn mang sự khàn khàn mơ màng mới ngủ dậy, liếc Minh Hàn Yên: “Đừng gây chuyện.”
Ánh mắt anh chứa đầy sự cảnh cáo, dường như còn giận cô vì làm mình mất ngủ.
Minh Hàn Yên cắn chặt môi, cô vốn tưởng Trình Tư không giống bọn họ, hóa ra giờ nhìn lại cũng đều là một lũ lưu manh bắt cóc.
Đêm dần khuya, dù muỗi vẫn đốt Minh Hàn Yên, cô cũng vì quá mệt mà ngủ thϊếp đi.
Gió từ quạt dần thổi tới người Minh Hàn Yên, cô thoải mái thở ra một tiếng, ngủ càng say.
Nửa mê nửa tỉnh, cô chợt giật mình, bên cạnh có người ngồi.
Tim Minh Hàn Yên đập thình thịch, con ngươi phóng lớn nhìn Trình Tư, nhưng bị đối phương bịt miệng.
“Đừng kêu.” Trình Tư cau mày, trong bóng tối không nhìn rõ sắc mặt anh.
Minh Hàn Yên vội gật đầu, lòng thì rối bời, móng tay gần như bấm vào da thịt.
Thấy Minh Hàn Yên gật đầu, Trình Tư mới khẽ buông tay ra.
“Anh làm gì vậy?” Trong mắt Minh Hàn Yên ngấn lệ kinh hoảng, giọng run run.
Nhìn vẻ mặt của cô, Trình Tư càng cau mày chặt hơn, im lặng một lát mới chìa ra trong lòng bàn tay một xác muỗi: “Bắt muỗi.”
Đêm trên núi yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng tiếng ve, tiếng ếch càng làm đêm thêm vắng lặng.
Trong căn nhà đơn sơ chỉ có tiếng quạt máy vù vù.
Gió thổi tung mấy sợi tóc mai bên má Minh Hàn Yên, cô liếc nhìn chiếc quạt điện rõ ràng đã bị xê dịch vị trí, rồi lại nhìn sang Trình Tư.
“Anh đừng tưởng anh đối xử với tôi thế này, đợi tôi ra được ngoài là tôi không tố cáo anh.” Minh Hàn Yên nhỏ giọng nói.
Lông mày Trình Tư giãn ra, khóe miệng khẽ cong, ừ nhẹ một tiếng: “Ngủ đi.”