Chương 12

Chỉ là cô chưa từng đi quãng đường núi xa thế này, đi một lúc, chân cô đã đau nhức khủng khϊếp.

Rồi cô phát hiện người đi phía trước cũng chậm dần lại.

Khó khăn lắm mới tới nơi, tháo mảnh vải đen xuống, lòng Minh Hàn Yên càng lạnh.

Đây là một căn nhà nhỏ trong núi, cái gì cũng có, thậm chí còn có cả tivi, đủ thấy bọn họ đã chuẩn bị từ lâu.

Chu Khánh tặc lưỡi nhìn quanh, anh ta cũng lần đầu tới chỗ này: “Anh Mã, mấy anh chuẩn bị chu đáo ghê.”

Mặt Trình Tư càng lạnh, vừa nãy đường núi khúc khuỷu, lại bị bịt mắt đi lâu như vậy, chỗ này giấu kỹ thật, cảnh sát chắc phải mất thời gian rất lâu mới tìm ra được.

“Nếu chỉ dựa vào mày thì chúng ta khỏi ăn cơm luôn.” Đinh Vũ châm chọc một câu.

“Chị gái nhà giàu trả tiền nhiều thế, không làm cho tử tế sao được.” Mã Điền Sơn vẫn cười ha hả. “Chỉ là trong núi không có sóng, tivi chỉ xem được DVD thôi.”

Đinh Vũ mở ti-vi, bật phim.

Phim kể chuyện ân oán trong nhà giàu, đang chiếu cảnh tiểu thư nhà giàu đem lòng yêu một chàng trai nghèo, hai người làm lễ cưới.

Chu Khánh xem đến say mê: “Anh, sau này anh chắc cũng cưới được tiên nữ như thế này nhỉ, vừa giàu vừa đẹp.”

“Phì…”

Một tiếng cười khẩy, ánh mắt ba người đồng loạt đổ về Minh Hàn Yên.

Cô hận mình sao không nhịn được, bèn giải thích: “Trong giới nhà giàu người ta thường có đối tượng liên hôn sẵn rồi, hôn nhân đều được cân nhắc kỹ lưỡng bởi gia đình.”

“Nên cơ hội anh trai anh cưới được vợ giàu rất nhỏ.”

“Cô nói gì? Ý cô là người giàu chê anh tôi à?” Chu Khánh tức giận.

Câu cuối vốn Minh Hàn Yên định không nói, trong tình cảnh này tốt nhất đừng chọc giận bọn họ, nhưng cô được nuông chiều từ nhỏ, trong lòng sớm đã khó chịu.

Trong nhà dù có quạt điện cũng vẫn nóng bức, tay chân cô thì đau…

Minh Hàn Yên nghiến răng: “Đúng, người như anh ta ấy hả, cả đời cũng không có cô gái đẹp nào để mắt tới đâu.”

Chu Khánh bật dậy, Trình Tư lại ấn vai anh ta xuống, mắt vẫn nhìn tivi, giọng phẳng lặng: “Tôi và loại người đó không cùng đường, dù cô ta muốn gả cho tôi, tôi cũng chưa chắc cưới.”

Nghe giọng Trình Tư, anh còn chê cả tiểu thư nhà giàu cơ đấy.

Chu Khánh cũng cười: “Đúng rồi, tiểu thư nhà giàu có muốn gả cho anh tôi, cũng phải chờ anh tôi bằng lòng mới được.”

Minh Hàn Yên lén lút đảo mắt, ngẩng lên thì chợt phát hiện lúc này Trình Tư đang nhìn mình, chỉ có điều ánh mắt anh rất nhạt, giống như thỉnh thoảng liếc qua cô mà thôi.

Trong lòng Minh Hàn Yên lại càng bực hơn.

Anh dựa vào đâu mà khinh thường tiểu thư nhà giàu chứ.

*

Tống Ngôn Kiều tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trên đất, sau gáy âm ỉ đau.

Anh ta nhớ trước khi ngất đi, mình vừa bị bạn của Lâm Diệp Tử mắng một trận, chẳng lẽ còn thuê người đánh anh ta sao.

Tống Ngôn Kiều vội vàng ngồi dậy, móc từ trong ngực ra cái gương soi mặt, may mà mặt không sao.

Anh ta thở phào một hơi mới nhận ra toàn thân đau nhức.