Chương 11

“Bốp” một tiếng, Mã Điền Sơn bị Trình Tư đè chặt lên cửa xe, cả chiếc xe cũng rung lên.

Đinh Vũ vội giữ tay lái, chửi lớn: “Trình Tư, mày điên à? Mau buông anh Mã ra!”

“Mấy người tưởng Trình Tư tôi dễ bắt nạt à?” Trình Tư gầm lên. “Không phải nói là quay về sao?”

Chu Khánh cũng nổi giận theo: “Các người đổi đường còn giấu tôi, rốt cuộc có coi tôi là cùng phe không?”

Mã Điền Sơn bị Trình Tư đè đến thở không nổi, mặt đỏ bừng, giãy không ra: “Trình… Trình Tư, nghe tôi… tôi nói…”

Thấy Mã Điền Sơn sắp trợn trắng mắt, Trình Tư mới buông tay, sắc mặt âm trầm nhìn Mã Điền Sơn ho khan thở dốc.

“Xuống xe nói, xuống xe nói.” Cổ Mã Điền Sơn hằn một vết rất đậm, lúc đi ngang qua Trình Tư còn rụt người lại.

Minh Hàn Yên lặng lẽ nhìn bốn người xuống xe.

Trong mắt cô, việc bọn họ cãi nhau có lợi cho mình, cô hoàn toàn có thể lợi dụng sự bất hòa này.

Cô nhìn quá chăm chú, đến nỗi không nhận ra ánh mắt mình luôn dừng trên người Trình Tư.

Mã Điền Sơn đang giải thích, thấy Trình Tư bỗng nhíu mày, giọng anh ta theo bản năng nhỏ hẳn: “Chúng tôi làm thế này cũng vì an toàn thôi, nhỡ sau này cô ta báo cảnh sát thì sao.”

Trình Tư cười lạnh, giờ mới sợ người ta báo cảnh sát à.

“Được, các người sắp xếp đi, dù sao tôi với Chu Khánh hiện tại cũng chỉ là đàn em của anh Mã thôi.”

“Đâu có, đâu có.” Mã Điền Sơn cười gượng, anh ta chưa thấy đàn em nào dám nghĩ tới chuyện gϊếŧ mình, vừa nãy trên xe, anh ta thật sự nhìn ra trong mắt Trình Tư có ý định đó.

Thấy mấy người trở lại, Minh Hàn Yên vội thu ánh mắt, cúi đầu xuống.

Lên xe, Trình Tư liếc qua cô gái đang cúi đầu ngồi ngoan ngoãn kia.

Xe tiếp tục chạy, lòng Minh Hàn Yên càng lúc càng hoảng. Nếu chỉ nhận nhầm cô là Lâm Diệp Tử thì thôi, cô sợ bọn họ định bán cô vào trong núi.

Khi Minh Hàn Yên càng lúc càng bất an, xe dừng lại.

“Xuống.” Đinh Vũ trói tay Minh Hàn Yên, đẩy cô xuống xe.

Cô nhìn cánh rừng vắng tanh, cắn chặt môi.

Đinh Vũ lấy ra một mảnh vải đen bịt mắt Minh Hàn Yên, nhìn Trình Tư giải thích: “Thế này thì cho dù cô ta chạy cũng không thoát.”

Mất đi ánh sáng, lại nghe Đinh Vũ nói vậy, lòng Minh Hàn Yên lạnh toát, cô chỉ có thể nghe theo tiếng anh ta chỉ dẫn mà đi.

Sau khi bịt mắt cô, Trình Tư cũng bị bịt mắt.

Dù sao Mã Điền Sơn cũng không yên tâm về anh.

Nhưng đường núi vốn gập ghềnh, lại không nhìn thấy gì, cô bước đi loạng choạng, suýt ngã mấy lần.

Cô nghe một giọng nói da^ʍ tà vang lên: “Cô gái đi thế này chậm quá, để tôi dắt cô đi nhé.”

Là kẻ trước đó chế nhạo cô.

Minh Hàn Yên nắm chặt hai nắm tay, đợi một lúc nhưng không thấy bàn tay ghê tởm ấy chạm tới, mà chỉ có một cành cây thô ráp chọc chọc vào tay cô.

Giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Nắm lấy cái này, đi theo tôi.”

Cô theo phản xạ nắm lấy, sau đó, con đường dần trở nên bằng phẳng hơn.