Chương 8

Sáng hôm sau, bữa sáng diễn ra chẳng khác gì mấy ngày trước. Cả cậu thiếu niên mắt xanh lá lẫn vị giáo sư áo choàng đen đều làm như đêm qua chẳng hề xảy ra chuyện gì. Không có sự nổi giận, không có tiếng đóng cửa ầm ầm.

"Thưa giáo sư, tôi muốn luyện tập một vài bùa chú. Tôi có thể tập ở đâu ạ?" Tranh thủ lúc Snape chưa kịp đi vào phòng điều chế, Harry nhanh chóng hỏi.

Snape quay lại, nhìn thẳng vào mắt cậu với vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ nhẹ. Sau đó y bước đến cánh cửa bên cạnh phòng chế thuốc: "Đi theo tôi, Potter."

Đó là một căn phòng trống khá rộng, khoảng nửa diện tích lớp học, dọc tường có vài chiếc bàn lẻ tẻ. Có điều gì đó ở căn phòng này khiến Harry cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

Snape bắt đầu vung đũa phép, miệng lẩm bẩm niệm chú. Harry chỉ nghe ra được câu bùa cách âm, còn những câu khác thì hoàn toàn xa lạ với cậu. Tuy nhiên, cậu có thể đoán được rằng Snape đang gia cố hệ thống phòng thủ của căn phòng này.

Cậu nhanh chóng nhớ lại những gì đã đọc trong “Kết hợp bùa chú” và “Kỹ năng thực chiến”: một hệ thống phòng thủ cơ bản thường được cấu tạo từ ba phần. Chặn đứng, bảo vệ và cảnh giới. Chúng có thể được thực hiện thông qua bùa chú, trận pháp, sản phẩm luyện kim, thậm chí là một số sinh vật huyền bí. Dĩ nhiên, những hệ thống phòng thủ nghiêm ngặt hơn còn có thể bổ sung thêm cơ chế giám sát chủ động và cổng thoát hiểm.

Cậu có chút say mê quan sát người đàn ông áo đen thi triển bùa chú một cách trôi chảy như nước chảy mây trôi. Những tia sáng đỏ, xanh dương, vàng kim và trắng bạc lần lượt lấp lóe trong không trung. Cậu đoán với từng phần bảo vệ, Snape đều sử dụng nhiều hơn một loại bùa.

Hiệu trưởng Dumbledore quả thực không sai, Snape đúng là một bậc thầy phòng thủ xuất sắc. Dĩ nhiên, cũng là một tên khốn đa nghi đến mức khó chịu. Bởi vì suốt cả năm ngoái, dù cậu học cùng giáo sư Lupin, cậu cũng chưa từng thấy qua một hệ thống phức tạp thế này.

Khi đã hoàn tất lớp bảo vệ, Snape quay đầu lại và bắt gặp vẻ mặt ngẩn ngơ như đang lạc vào cõi nào đó của Cậu Bé Vàng. Y cau mày quát khẽ: “Tỉnh lại, Potter!”

Chờ đến khi cậu nhóc mơ màng kia hoàn hồn, Snape mới tiếp lời: “Cậu có thể luyện tập những bùa chú đã được học tại đây. Chỉ giới hạn trong những gì cậu đã học!”

Nói tới đây, vị giáo sư độc dược lại liếc mắt đầy nghi ngờ về phía cậu thiếu niên vừa chủ động yêu cầu luyện tập, và nhỏ giọng đe dọa: “Đừng để ta phát hiện cậu thử nghịch thứ không nên động vào. Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn biết hậu quả đâu!”

Y nheo mắt lại, giọng nói mềm mỏng nhưng không kém phần độc địa, thấp thoáng giữa niềm vui sướиɠ khıêυ khí©h: “Dĩ nhiên, nếu Cậu Bé Vàng của chúng ta chẳng may chết vì một màn thử nghiệm bùa chú ngoài khả năng kiểm soát, tôi sẽ rất vui lòng nấu cho ngài Hiệu trưởng đáng kính một liều thuốc trấn tĩnh để giúp ông ấy nguôi ngoai nỗi đau.”

“Vâng, thưa giáo sư. Tôi hiểu rồi, thưa giáo sư.”

Harry, người trong mấy ngày gần đây đã lĩnh trọn lượng mỉa mai bằng cả một năm cộng lại, trả lời một cách lừ đừ, không thèm nổi giận với câu chúc cậu chết ngọt như mía lùi kia nữa. Cậu gần như đã miễn dịch rồi.

Lần này, người rời phòng với tiếng rầm là vị giáo sư độc dược tự xưng là khiêm tốn và đáng thương, nhưng thực chất lúc nào cũng từ trên cao nhìn xuống người khác.

-

Harry - thoát chết nhưng không tự hại mình - Potter đã có một buổi sáng vô cùng hứng thú trong phòng huấn luyện Hắc Ma Pháp mới được cải tạo. Cậu đang thử kết hợp bùa Incarcerous với Stupefy, dùng lên mấy cái bàn bị bỏ quên trong phòng, thì một tiếng ho nhẹ quen thuộc vang lên nhắc cậu đã tới giờ ăn trưa.

“Xin lỗi, thưa giáo sư.” Harry cất đũa phép, hơi bối rối nhìn những chiếc bàn bị cậu xử lý đến rách nát và những mảng tường lở lói đầy vết cháy.

Snape không hề mỉa mai như cậu đã tưởng. Y chỉ lặng lẽ vung đũa khôi phục căn phòng về trạng thái ban đầu, rồi biến ra vài khúc gỗ hình người rõ ràng để luyện tập, sau đó ra lệnh: “Ra ngoài ăn trưa, Potter.”

Câu trả lời là giọng nói thoải mái thấy rõ của thiếu niên, kèm theo một chút hân hoan khó nén: “Vâng, thưa giáo sư.”

Phải công nhận rằng, thằng nhóc nhà Potter đã thể hiện vượt ngoài mong đợi của giáo sư Độc dược.

Đến mức, trong lúc ăn trưa, Snape còn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về phương pháp giảng dạy sau này.

Có lẽ y chỉ cần đưa ra danh sách sách vở, rồi ngồi đợi kết quả cuối cùng?

Thật sự là Potter, chứ không phải Granger trá hình sao?

Đang chìm trong dòng suy nghĩ đầy khó hiểu, y hoàn toàn không nhận ra ánh mắt quan sát không mang ác ý của mình đã khiến cậu thiếu niên đối diện căng thẳng đến mức nào. Đến khi hoàn hồn, y phát hiện Cậu Bé Vàng đang ngồi vặn vẹo như thể dưới mông mọc đầy rệp.

"Tôi giả sử không có ai vượt qua được lớp bùa chú tôi đặt lên ghế văn phòng?” Snape trầm giọng, nheo mắt.