Chương 6

“Cậu Bé Vàng vĩ đại nghĩ rằng chỉ cần ăn một bữa trưa là đủ à?” Vị giáo sư Độc dược hiển nhiên không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để châm chọc cậu.

“Ta nghĩ.” Dumbledore mỉm cười xen vào trước khi Snape tiếp tục.

“Con có thể dùng bữa tại tầng hầm, cả ba bữa trong ngày. Trước khi năm học bắt đầu, ta sẽ nhờ các gia tinh của Hogwarts mang cơm đến chỗ Severus. Harry, hai người có thể ăn xong rồi bắt đầu học.”

Cậu Bé Vàng vĩ đại và giáo sư Độc dược chua ngoa đồng loạt trưng ra gương mặt như thể vừa bị ép ăn sinh vật kỳ dị nào đó.

Đáng tiếc là vị Hiệu trưởng sáng suốt hoàn toàn không để ý đến ánh mắt phản kháng im lặng của cả hai. Ông nhìn chiếc đĩa trống trên bàn mình, vui vẻ đưa ra kết luận: “Harry, giờ con có thể về ký túc xá thu dọn đồ, sau đó đến thư viện tìm bà Pince để hỏi về những quyển sách trong danh sách mà Severus giao. Còn Severus, cậu có thể trở lại văn phòng của mình.”

Hiệu trưởng vung nhẹ đũa phép về phía hành lý của Harry, dịu dàng an ủi cậu bé có dương mặt đang nhăn như khỉ ăn gừng: “Đi đi, Harry, Severus, ta hy vọng hai con sẽ có một tuần học tập vui vẻ.”

-

Harry, nhiều lần thoát chết, Potter có đủ lý do để tin rằng Hiệu trưởng Dumbledore hẳn đã nhận ra điều gì đó, việc cố tình sắp xếp cậu và Snape học phụ đạo cùng nhau chắc chắn là có chủ ý.

Cậu hậm hực gắp từng miếng thức ăn trong đĩa, tưởng tượng lát bánh mì nướng là chòm râu dài bạc trắng của Hiệu trưởng, còn trái dâu bên cạnh là chiếc mũi to của Snape.

Không thể phủ nhận, trò chơi tưởng tượng này giúp cậu bình tĩnh lại trước cảnh tượng ngồi ăn sáng bên cạnh Snape ở trong tầng hầm. Thật sự, những thứ đó nhìn cũng khá giống.

“Nếu mắt, tay và bộ não trống rỗng của cậu vẫn còn kết nối với nhau, cậu hẳn nên biết rằng đó là bữa sáng của cậu, không phải kẻ thù.” Người đàn ông ngồi ung dung trên chiếc ghế đơn, thong thả nhấp ngụm cà phê và nhận xét.

“Bữa sáng của cậu đã kéo dài đủ lâu rồi. Tôi hy vọng cậu không đang nghĩ cách yểm bùa lên đồ ăn.”

“Tôi ăn gần xong rồi, thưa giáo sư.” Harry vội vàng đẩy nhanh động tác xúc thức ăn.

“Tôi sẽ đi đọc sách ngay.”

Sau ba ngày, chín bữa ăn tại tầng hầm, Harry đã không còn đỏ mặt vì những câu mỉa mai độc miệng của Snape nữa. Giờ đây, cậu chỉ cần âm thầm lườm một cái rõ to trong lòng, mặc sức rủa thầm vị giáo sư nhỏ nhen, đanh đá và chưa bao giờ biết nói chuyện tử tế kia.

Nếu muốn người ta ăn sáng đàng hoàng thì cứ nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải uốn éo lời lẽ đến mức người khác nghe không hiểu, cứ như thể làm vậy thì y sẽ đạt được chút kɧoáı ©ảʍ riêng tư nào đó vậy.

"Chậc." Vị giáo sư Độc dược nhận ra rằng lời châm chọc của mình giờ đã không còn tạo ra được sát thương như xưa với cậu, y đứng dậy. Chiếc áo choàng tung bay khi y để lại một câu nói đủ khiến Harry kêu rên thảm thiết: "Hy vọng trong buổi kiểm tra thực chiến ngày mai, Cậu Bé Vàng của chúng ta có thể thể hiện được năng lực xứng tầm với danh hiệu ấy."

"Thầy rõ ràng đã nói là ba ngày sau mà! Giáo sư!"

Vị giáo sư Độc dược dường như cảm thấy vui vẻ trước sự hoảng hốt của Harry khi bị gọi bằng danh hiệu đó, quay đầu lại, nở một nụ cười giả tạo với cậu: "Tôi hy vọng một Cậu Bé Vàng đầy tài năng có thể hiểu rằng vị giáo sư Độc dược nhỏ bé của cậu cũng cần có thời gian để chuẩn bị giáo trình, sau khi tôi nắm rõ trình độ hiện tại của cậu."

Làm sao y có thể mặt dày đến mức dùng từ nhỏ bé để mô tả bản thân được vậy chứ? Y rõ ràng là một con dơi già vừa độc đoán vừa tùy hứng!

Harry lặng lẽ rủa thầm trong bụng.

"Hửm?" Snape nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Cậu Bé Vàng mà theo xác suất thì chắc chắn đang nghĩ điều gì đó chẳng mấy tốt đẹp.

"Vâng, thưa giáo sư. Tôi hiểu rồi, thưa giáo sư." Cậu Bé Vàng học theo điệu bộ của kẻ thù truyền kiếp suốt ba năm qua, trả lời bằng một giọng điệu đầy chất kịch.

Snape nhìn cậu đầy nghi ngờ, như thể đang đánh giá việc cậu bé Gryffindor này liệu có đang cố lén chuyển nhà sang Slytherin hay không, rồi bước nhanh vào phòng điều chế thuốc, đóng sầm cánh cửa lại.

Tấm biển "Potter và chó cấm vào" bị cửa đập vào, phát ra tiếng “keng” như đang nhạo báng chàng trai tóc rối từng thề sẽ học cách chung sống hòa bình với giáo sư Độc dược và thất bại hết lần này đến lần khác.

Sau khi gõ nhẹ vào đũa phép để dọn sạch bữa ăn, Harry ngồi xuống trước chiếc bàn từng dùng để chế thuốc. Snape đã dùng bùa Biến hình để biến các bàn đá trong phòng thuốc thành bàn học tiện nghi, kèm theo đèn đọc sách sáng rõ.

Lúc này, trên bàn đã có hai chồng sách khá cao và mấy tờ giấy da lộn xộn. Chồng sách là kết quả của nửa ngày Harry lang thang trong thư viện, cộng thêm ba ngày trời đọc ngấu nghiến. Những tờ giấy kia là ghi chú cậu viết ra dựa trên những gì đã học, kèm theo các bài tập hè được chỉnh sửa lại.