Chương 4

Chế độ ăn kiêng của Dudley? Không thành vấn đề. Một thùng bài tập về nhà? Cũng không. Đến cả lời phê cuối kỳ của Snape? Càng không.

Ban đầu đúng là như vậy.

Cho đến khi Dấu hiệu Hắc ám xuất hiện ở Cúp Quidditch Thế Giới. Mùa hè tươi đẹp ấy coi như kết thúc sớm.

Sau khi cùng gia đình Weasley quay trở lại Hang Sóc, thứ đang chờ họ không chỉ là bà Weasley đang lo lắng căng thẳng như đã dự đoán mà còn có một người đàn ông khoác áo choàng đen như mọi khi, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn, Severus Snape.

“Ồ không, chắc chắn mắt và não tớ có vấn đề rồi.”

Harry nghe thấy tiếng Ron ngây ra như phỗng lẩm bẩm.

Cậu bạn tội nghiệp đông cứng tại chỗ, bị cặp song sinh phía sau đâm sầm vào, ngã sóng soài trên mặt đất.

Ngay sau đó là hai anh em nhà Weasley, lần lượt bị Ron kéo ngã, cả ba chồng chất thành một đống.

Harry thề là cậu vừa thấy khóe miệng của người đàn ông áo đen đó cong lên hẳn 5 độ.

“Sn… Snape! Thầy ấy làm gì ở đây vậy!” Ron vừa mới chật vật bò dậy đã hét toáng lên.

“Là giáo sư Snape, đừng ăn nói linh tinh.” Gương mặt đầy lo lắng của bà Weasley cuối cùng cũng giãn ra phần nào nhờ sự xuất hiện bất ngờ này. Vừa kiểm tra tình trạng của mấy đứa nhỏ, bà vừa nói: “Giáo sư Snape đến từ sáng sớm rồi. Thầy ấy đến để đón con đấy, Harry.”

Người mẹ luôn cứng rắn ấy bấy giờ lại nhìn đứa con thứ bảy không cùng huyết thống bằng ánh mắt đầy khích lệ và ủng hộ.

“Con?” Harry nghĩ gương mặt mình chắc chẳng khá hơn Ron là bao, đặc biệt là khi thấy khóe môi người đàn ông kia lại cong lên.

“Đúng vậy, Potter. Nếu đôi tai của cậu vẫn còn dùng được như bình thường.” Một giọng nói trầm thấp, mượt như tiếng đàn cello vang lên. Người đàn ông quét mắt đánh giá cậu thiếu niên có đôi mắt xanh lá trước mặt.

“Vị Hiệu trưởng thông minh và tài giỏi của chúng ta dường như rất quan tâm đến Cậu Bé Vàng của mình, đến mức liên tục làm phiền giáo sư độc dược đang trong kỳ nghỉ của ông ấy. Bây giờ thì thu dọn hành lý đi, theo tôi về Hogwarts.”

“Ngay bây giờ? Nhưng bây giờ vẫn đang là kỳ nghỉ hè mà!” Harry không thể tin nổi.

Cậu quay sang nhìn bạn bè, hy vọng tìm được chút đồng cảm hay giúp đỡ. Nhưng điều cậu nhận lại chỉ là ánh mắt cảm thán “May quá, không phải mình” cùng nét bi thương “Anh em, đi bình an” từ Ron, và cái cau mày nhẹ của Hermione vì cậu có thái độ không kính trọng với giáo sư.

Cậu đành ngậm ngùi bổ sung: “Giáo sư Snape.”

Snape nhíu mày, không rõ là vì Harry cuối cùng cũng nhớ gọi mình bằng danh xưng đúng mực, hay vì đang có mặt trước mặt vợ chồng Weasley nên y không mỉa mai như thường lệ ở trường mà chỉ lạnh lùng lặp lại: “Ngay lập tức. Bây giờ.”

Khóa Cảng tuyệt đối không phải là phương thức di chuyển dễ chịu. Đi bằng lò sưởi rõ ràng cũng chẳng hơn gì.

Khi Harry lăn ra khỏi lò sưởi trong văn phòng Hiệu trưởng, cậu thậm chí bắt đầu thấy tàu lửa Muggle có khi còn tốt hơn.

“Đứng dậy, Potter.” Một cánh tay rắn chắc kéo cậu đứng lên.

“Vâng, thưa giáo sư.” Harry cố gắng giữ thăng bằng, rồi phủi sạch tro bụi bám đầy từ đầu đến chân.

Nếu có thể, cậu thật sự không muốn gặp vị Hiệu trưởng kính yêu trong bộ dáng thảm hại thế này.

“Harry.” Dumbledore mỉm cười hiền hòa, ánh mắt sau cặp kính hình nửa vầng trăng ánh lên vẻ lo lắng.

“Ta đã nghe nói về chuyện xảy ra tại Cúp Quidditch Thế Giới.”

Harry nhìn thẳng vào đôi mắt của ông, khẽ gật đầu: “Là Dấu hiệu Hắc ám, thưa ngài. Ông Weasley nói đó là bọn Tử Thần Thực Tử.”

Cậu ngập ngừng, rồi vẫn quyết định hỏi ra điều mình đã suy nghĩ suốt cả đêm: “Voldemort, hắn ta chưa quay lại, đúng không?”

Hiệu trưởng hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng đưa ra câu trả lời, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa chắc chắn: “Ta nghĩ là chưa. Toàn bộ chuyện này giống như một trò đùa độc ác hơn là một mệnh lệnh thực sự từ Voldemort. Nếu đúng là do hắn ta ra lệnh, e rằng tình hình đã nghiêm trọng hơn nhiều rồi.”

“Nhưng…” Dumbledore tiếp lời.

“Chuyện này cũng khiến ta nhận ra một điều. Harry, con cần phải có thêm một chút huấn luyện.”

“Xin lỗi… Thưa ngài, huấn luyện gì ạ?” Harry nhận thấy mấy bức chân dung sau lưng Hiệu trưởng bắt đầu thì thầm với nhau.

“Huấn luyện Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Harry.” Dumbledore nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lá của cậu, giọng nói nhẹ nhàng.

“Ta xin lỗi vì hai năm đầu, các giáo sư bộ môn này không thật sự phù hợp. Nhưng ít nhất năm ngoái, Remus đã làm rất tốt. Thầy ấy nói con rất có năng khiếu, và ta cũng phải thừa nhận suốt ba năm qua, con đã làm rất tốt.”

Ông cụ nháy mắt với Harry, trên khuôn mặt là sự dịu dàng và tán thưởng thường thấy của người lớn dành cho thế hệ sau: “Điều đó thật hiếm có, Harry. Nhưng con vẫn cần được chỉ dẫn thêm nữa.”

Snape, người từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng sau khi kéo Harry đứng dậy, khẽ chậc một tiếng đầy khinh miệt, giọng điệu mỉa mai: “Phải rồi, thật hiếm có khi Cậu Bé Vàng vừa không ngừng gây họa lại vừa giữ được cái mạng nhỏ của mình. À không, không chỉ cậu ấy mà còn cả hai người bạn của cậu ấy nữa.”