Chương 29

Rồi như chợt nhớ ra gì đó, cậu quay sang hét với Hermione: “Hermione, cậu có bạn nhảy chưa? Ý tớ là, nếu cậu chưa có ai, chúng ta có thể tạm bợ đi cùng nhau. Không cần mặc lễ phục, không cần nhảy nhót, chỉ cần có đôi có cặp.”

Hermione ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, đôi mắt nâu xinh đẹp liếc cậu ấy đầy khinh bỉ: “Thật tiếc là đến giờ cậu mới nhận ra tớ có thể là một bạn nhảy hợp lý. Nhưng tớ đã có bạn nhảy rồi.”

Cô phù thủy nhỏ đeo balo bước đi đầy khí thế, dây đeo còn quất trúng vào mặt tên bạn ngốc nghếch.

Ron nhún vai: “Nói như thật vậy.”

Harry chỉ biết nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy thương cảm, thật sự không hiểu tại sao bạn mình cứ phải tự chuốc lấy rắc rối với người đang giúp mình học hành thi cử.

Buổi dạ vũ Giáng Sinh giống hệt một quyển truyện dở tệ.

À, trừ Hermione ra. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô nàng thực sự rất xinh đẹp. Harry lại thêm một lần cảm thấy tiếc cho đôi mắt tệ hại của Ron, dù cậu luôn nghĩ Hermione chắc chắn có chút tình cảm với Ron.

Nhưng chỉ xét về ngoại hình, thì Viktor Krum đè bẹp Ron Weasley không thương tiếc.

Sau khi khiêu vũ mở màn cùng giáo sư McGonagall, Harry nhanh chóng rút lui khỏi tầm mắt đầy lo lắng cho tình yêu tuổi trẻ của Viện trưởng nhà mình, quay lại bàn tiệc nơi Ron vẫn đang hăng say thử từng món một.

Hai người cùng nhau nếm thử vài món mà Cindy đã bật mí trước cho Harry, nghe nói đến từ một đất nước Châu Á xa xôi nào đó. Sau đó họ tranh luận một chút về sự ưu việt giữa ẩm thực truyền thống Anh quốc và ẩm thực ngoại quốc.

Cuối cùng, Harry kéo người bạn yêu nước bằng miệng nhưng lại phản bội bằng hành động của mình ra khỏi phòng tiệc, hai người quyết định đi dạo vài vòng trong vườn để dạ dày tiêu hóa bớt.

Sau khi vô tình đυ.ng mặt vài đôi tình nhân bóng tối, họ lại bắt gặp Hagrid và Hiệu trưởng trường Beauxbatons, bà Maxime, đang thì thầm với nhau dưới ánh trăng.

Harry thề trên hạnh phúc cả đời của Ron rằng họ hoàn toàn không cố tình nghe lén, chỉ là chỗ đứng đó đúng là không tiện rút lui mà không bị phát hiện.

Và thế là họ tình cờ biết được một bí mật nho nhỏ, Hagrid thừa nhận mình là con lai người khổng lồ, còn bà Maxime thì rất có khả năng cũng thế. Dù bà một mực phủ nhận, cùng với một sự thật hơi buồn. Hagrid có lẽ đang thất tình.

-

“Ồ, không, là một tên khổng lồ lai.”

Sau khi hai người khổng lồ to lớn lần lượt rời đi, giọng Ron yếu ớt vang lên. Cậu ấy khẽ khàng giải thích cho Harry về tình hình của những người khổng lồ kia.

“Chúng ta quay lại thôi.” Cậu ấy sốt ruột kéo nhẹ tay áo Harry. “Tớ không muốn lại vô tình nghe lén hay nhìn thấy cái gì kinh khủng nữa đâu.”

“Chờ chút đã, tớ muốn xem một chút.”

Hoàn toàn đồng tình, Harry lấy bản đồ Đạo Tặc từ túi quần ra. Từ sau khi được Cedric nhắc nhở, cậu luôn mang theo bên mình.

Trước khi tìm được đường đi phù hợp, cậu vô tình chú ý đến một cái tên khác, một người không nên xuất hiện ở nơi này.

“Ron.” Cậu khẽ đẩy vai người bạn vẫn đang cẩn thận quan sát xung quanh. “Percy có nói rằng ông Bartemius Crouch không đến Hogwarts vì lý do sức khỏe đúng không?”

“Ừ, đúng thế, còn bảo là trợ lý riêng của ông Crouch, một người đáng tin cậy đến thay thế ông ấy.” Ron vừa nói vừa bắt chước giọng điệu cứng nhắc của anh trai mình một cách châm biếm.

“Cậu đi về phía bên phải, chỗ giáo sư McGonagall và mấy giáo viên nữ đang trò chuyện.” Cậu nói nhanh trước ánh mắt ‘Cậu bị điên à?’ của Ron.

“Nơi đó ít có khả năng gặp phải những chuyện kỳ lạ nhất.” Vừa nói, Harry vừa đẩy Ron đi.

“Còn cậu thì sao?” Ron quay đầu lại hỏi khi cậu ấy đã đi ra khỏi bóng tối, lộ mặt dưới ánh trăng.

“Tớ phải đi tìm thầy Hiệu trưởng, có chuyện rất kỳ lạ. Tớ sẽ kể với cậu và Hermione sau.” Harry nói nhanh.

Nói xong, cậu khom người, rảo bước về hướng khác.

Đáng tiếc, trước khi tìm được Dumbledore, cậu lại chạm trán Snape và Karkaroff. Và như số phận đã định, lại một lần nữa cậu bị y bắt quả tang ngay tại trận.

“Tôi có thể giải thích được, thưa giáo sư!” Harry nói với khuôn mặt nhăn nhó. Mặc dù cậu rất tin tưởng người thầy độc miệng luôn châm chọc mình này, nhưng không hề mong muốn gặp y lúc này. Vì điều đó đồng nghĩa với việc cậu rất có thể sẽ mất bản đồ.

“Tôi phát hiện một chuyện rất kỳ lạ, tôi cần gặp giáo sư Dumbledore ngay lập tức.”

Snape trừng mắt nhìn cậu đầy sát khí, không hỏi thêm lời nào, chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Đi theo tôi.”

Harry lật đật chạy theo sau giáo sư của mình, người bước đi nhanh như gió. Cậu thầm nghĩ trong nửa năm nay, số lần nghe câu đi theo tôi còn nhiều hơn ba năm trước cộng lại.

“Vậy là con nhìn thấy tên Bartemius Crouch xuất hiện trên bản đồ? Theo như ta biết, hôm nay ông ấy hoàn toàn không đến Hogwarts. Ông ấy đáng lẽ vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà suốt kỳ nghỉ Giáng Sinh.” Dumbledore vừa đi đi lại lại trong văn phòng Hiệu trưởng vừa nói.