Chương 28

“Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến trò? Phần lớn trong số họ đâu có thân thiết gì với trò. Ngược lại, trò Granger thì khác, tôi nghĩ con cũng nhận ra sự lo lắng gần đây của trò ấy?”

“Con có nói với cậu ấy là con ổn.” Harry lo lắng đáp.

“Những người thật sự thân thiết sẽ nhìn ra trạng thái thực sự của trò. Một câu trò ổn không thể che giấu được điều đó.” McGonagall dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Dĩ nhiên, có lẽ trừ Ron Weasley, thằng bé thường chẳng hiểu nổi cả bản thân mình.”

“Nhưng tôi tin rằng chỉ cần trò chịu nói ra, họ đều sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ trò.” Bà nhẹ nhàng khích lệ.

“Con sẽ làm vậy. Con xin lỗi, thưa giáo sư. Cảm ơn mọi người.” Harry cúi đầu, giọng nhỏ hẳn đi.

Một khoảng lặng thoáng qua, rồi giọng nói dịu dàng của Dumbledore vang lên: “Minerva, Severus, ta nghĩ hai người có thể đi làm việc trước. Để lại chút thời gian và không gian cho Harry.”

Cánh cửa khép lại.

Trong phòng Hiệu trưởng chỉ còn lại Dumbledore và Harry.

“Con muốn nói chuyện với ta một chút chứ?” Sau vài giây yên lặng, Dumbledore hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

“Con cứ nghĩ mình không còn là một đứa trẻ nữa.” Harry nhắm mắt lại, rồi khi mở ra, đôi mắt xanh lá ngấn đỏ của cậu nhìn thẳng vào vị Hiệu trưởng lớn tuổi: “Thầy từng nói khi con đã sẵn sàng…”

“Nhưng con vẫn chưa sẵn sàng.” Dumbledore ngắt lời, trong ánh mắt sau cặp kính nửa vầng trăng thoáng lên nỗi đau sâu sắc.

“Và con cũng chưa cần phải sẵn sàng. Ta xin lỗi, Harry. Ta từng hy vọng con có thể tận hưởng những tháng ngày ở Hogwarts. Trẻ trung, vui vẻ, tò mò và đầy kỳ vọng. Vì ta biết rõ con sẽ phải đối mặt với điều gì. Nhưng đồng thời, ta lại mong con trưởng thành nhanh chóng, đủ để gánh vác tất cả, cũng vì ta biết con không thể trốn tránh số phận ấy.”

“Con xem đấy, khi một người muốn có được mọi thứ, họ thường sẽ phạm sai lầm.” Khi nghe thấy câu đó, trong lòng Harry cảm thấy một nỗi đau vô cùng sâu sắc. Một nỗi đau không chỉ dành cho riêng cậu.

Cậu mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra câu hỏi tàn nhẫn mà cả hai đều biết rõ câu trả lời.

“Con có thể tha thứ cho ta không, Harry?” Dumbledore hỏi nhẹ nhàng. Ánh nhìn của ông đầy yêu thương, giống như một người ông đang nhìn đứa cháu bé bỏng của mình.

“Con còn sẵn lòng tin tưởng ta nữa không?”

“Dĩ nhiên rồi!” Cậu gần như bật dậy khỏi ghế.

“Con luôn tin tưởng thầy!”

“Vậy thì…” Dumbledore mỉm cười, nháy mắt vui vẻ. “Ta nghĩ, việc đầu tiên con nên làm là quay lại những buổi phụ đạo với Severus.”

-

Sự phục hồi hoàn toàn của Harry Potter đã khiến Hermione Granger cuối cùng cũng rời khỏi thư viện sau nhiều ngày vùi đầu trong đó. Cô bực bội lớn tiếng với người bạn thân trong lớp học Cổ ngữ: “Merlin ơi! Tớ thậm chí còn định kéo cậu về nhà tớ vào Giáng Sinh năm nay luôn đấy, tiện thể ghé bác sĩ tâm lý!”

“Dù sao thì, cậu ổn trở lại thật tốt quá rồi.” Cô phù thủy nhỏ rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy cậu bạn thân một cái thật chặt.

“Xin lỗi, tớ đã bỏ lỡ chuyện gì vậy?” Người bạn còn lại, từ đầu đến giờ vẫn như sống trên mây, gãi đầu khó hiểu. Sau đó cậu ấy đột nhiên thốt lên một suy đoán khiến cả ba người đều sững sờ: “Vớ vẩn thật! Các cậu đang yêu nhau sao? Đã gặp phụ huynh rồi á? Sao tớ lại không biết chuyện này chứ!”

“Câm miệng đi, Ronald!” Hai người còn lại đồng thanh quát.

Trong buổi học Biến Hình cuối cùng trước kỳ nghỉ Giáng Sinh, khi giáo sư McGonagall thông báo về buổi dạ vũ, dù kỳ thi sắp đến sát nút cũng không thể làm giảm bớt sự phấn khích của đám thiếu niên đang tuổi lớn.

Sau khi từ chối ba cô gái còn cao hơn mình, Harry quyết định nghe theo lời dạy của Snape: “Gặp chuyện thì đến tìm Viện trưởng”. Và thế là cậu dứt khoát mời luôn Giáo sư McGonagall.

“Nếu đã phải nhảy với một cô gái cao hơn mình, thì sao tớ không mời luôn Giáo sư McGonagall? Ít ra sẽ không ai dám cười tớ cả.” Harry thản nhiên giải thích với bạn bè.

“Cậu nên uống nhiều sữa hơn, ít nước bí đỏ lại.” Hermione nhắc nhở.

“Và cậu nên khuyên tớ điều đó sớm hơn mới phải.” Harry bực bội nốc cạn ly sữa bên cạnh.

Hoặc cậu có thể hỏi Cindy và Dobby xem có bài thuốc nào giúp cao lên nhanh không? Đám gia tinh gia đình ấy luôn có vài mánh khóe thần kỳ mà.

Harry suy nghĩ một lúc, quyết định giao trọng trách kéo dài thân hình cho một gia tinh luôn đối xử tốt với cậu, đến mức suýt chút nữa móc luôn lá phổi ra cho cậu.

“Ron, cậu tìm được bạn nhảy chưa?” Harry hỏi người bạn thân đang vùi đầu ăn uống, ánh mắt khẽ liếc đánh giá hình thể người bạn từ trên xuống dưới.

Nói thật thì, nếu cậu có thể ăn khỏe được như Ron, chắc giờ đã thành phiên bản thứ hai của Dudley mất rồi.

Ừ thì to cao, nhưng chưa đến mức cần giảm cân.

“Không đi.” Người bạn cao lớn của cậu đặt đồ ăn xuống, nghiêm túc nhìn lại: “Thà làm kẻ duy nhất không có bạn nhảy, còn hơn để thiên hạ cười vào bộ lễ phục ren sến súa kia của tớ.”