Người đàn ông gần như đã lấy lại vẻ mặt thờ ơ, chua chát thường ngày, nhưng giọng nói vẫn mềm lại đôi chút khi nói với cậu: “Nghe đây, Potter. Cho dù người khác đặt kỳ vọng vào cậu cao đến đâu, cậu cũng có thể không đáp lại. Đó là quyền tự nhiên của bất kỳ cá nhân độc lập nào.”
“Cậu không thể kỳ vọng tất cả mọi người đều yêu quý mình, lại càng không thể ép bản thân phải khiến ai cũng yêu quý mình. Chỉ cần là chính cậu là đủ rồi.”
“Dĩ nhiên, nếu cậu có thể bớt gây rắc rối đi một chút. Tôi sẽ rất, rất vui lòng.”
Harry chăm chú nhìn tấm áo choàng trên người vị giáo sư độc dược đang lúng túng, người đàn ông trong giấc mơ của cậu, một người cha đỡ đầu khác có thể hoàn toàn tin tưởng, một người thân khác mà cậu luôn mong có. Cậu lại lần nữa dùng giọng nói mềm yếu như thể một con thú nhỏ bị bỏ rơi: “Giáo sư, tôi có thể cầu cứu thầy không?”
“Vậy em nghĩ vì sao tôi lại có mặt ở đây, và nói nhiều đến thế?” Snape quay đầu đi, cứng nhắc nói.
Ngay khi y định quay người rời đi, một thân thể ấm áp nhào tới ôm chầm lấy y, siết chặt lấy áo choàng của y.
Snape cứng đờ lần nữa, y cảm thấy trên người mình có chút hơi ấm và ướt.
“Đủ rồi, Potter.” Y vẫn nói với chất giọng khô khốc. “Harry Potter, khóc đủ rồi thì buông ra đi. Cậu học năm thứ tư, không phải bốn tuổi.”
Cậu bé đang khóc đến run rẩy, vẫn bám chặt lấy áo choàng của y, chỉ hơi nới lỏng chút ít. Mãi cho đến khi Snape không chịu nổi nữa mới dùng lực kéo Cậu Bé Vàng ra khỏi chiếc áo choàng đang bị kéo sắp rách.
“Nhìn xem này.” Y liếc mắt nhìn cậu bé khóc đến đỏ bừng cả hốc mắt và đầu mũi, thở không ra hơi: “Nếu để công chúng biết Cậu Bé Vàng lại òa khóc như một đứa trẻ chưa cai sữa, có lẽ ngày mai cậu sẽ bị dìm chết trong vô vàn lon sữa bột đấy.”
“Thầy đã… Thầy đã hứa không gọi em là Cậu Bé Vàng nữa mà.” Cậu nấc nghẹn, sụt sùi nói. Rõ ràng là từ kỳ nghỉ hè thì người đàn ông này đã không còn dùng danh xưng đó để gọi cậu nữa.
Snape khoanh tay trước ngực, cúi nhìn cậu bé vẫn chẳng cao thêm bao nhiêu suốt hơn ba năm qua: “Tôi buộc phải nói rằng với cái kiểu cao thượng, đạo đức, đầy khí chất hi sinh bản thân của cậu trước đó, tôi thấy danh xưng đó rất hợp với cậu đấy, thưa cậu Potter.”
“Thầy có thể gọi em là Harry không, giáo sư? Chỉ là Harry thôi.” Dựa vào việc mình vừa khóc như chú cún con, Harry quyết định thừa thắng xông lên hỏi điều mà cậu đã muốn hỏi từ rất lâu.
“Đừng được đằng chân lân đằng đầu!” Snape quát, quay người đi. “Theo tôi!”
Harry do dự một chút, dùng mu bàn tay lau mạnh mặt, rồi lí nhí nói: “Giáo sư, tôi có thể ở lại đây thêm một lát được không?”
Snape nhíu mày quay đầu liếc cậu, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Chẳng ai sẽ đánh giá cậu cả. Dù sao thì người bị con dơi già u ám, nhớp nháp của Hogwarts mắng đến phát khóc cũng không phải chỉ mình cậu. Bây giờ, đi theo tôi!”
Dừng lại một chút, y khó hiểu hỏi: “Tôi tạm cho rằng cậu đã biết rõ mình sắp phải đối mặt với điều gì, đúng không, Potter?”
“Vâng, thưa giáo sư.” Harry mím môi, quyết định bám sát vị giáo sư độc dược, mong có thể dùng vạt áo choàng bay phần phật của y để che đi gương mặt vẫn còn loang lổ nước mắt của mình.
Phòng Hiệu trưởng.
Trên chiếc ghế bành lớn, Harry ngồi không yên, cứ xoay đi xoay lại, như thể phía dưới không phải là lớp đệm dày êm ái, mà là mạng lưới của Quỷ Xà.
Đối diện cậu là ba nhân vật nổi danh của Hogwarts: Albus Dumbledore, cùng hai người đứng hai bên là Minerva McGonagall và Severus Snape.
“Trông con có vẻ khá hơn nhiều rồi, Harry.” Dumbledore dịu dàng nói, rồi ông mời cậu: “Con có muốn ăn chút gì không? Đây là món ăn thử mới từ nhà bếp Hogwarts, thơm ngon, mềm mại. Thường thì ta không chia sẻ mấy món này với ai, nhưng ta nghĩ con biết rõ người làm ra nó.” Ông già nháy mắt với cậu.
“Vâng ạ, Dobby rất thích nghiên cứu mấy món như vậy.” Harry mỉm cười ngượng ngùng, nhận lấy chiếc bánh mềm mịn từ tay cụ Dumbledore.
Snape phát ra một tiếng “chậc” rõ to.
“Merlin ơi, đúng là trò trông khá hơn thật.” McGonagall thở phào nhẹ nhõm.
Harry hơi thấy có lỗi. Dù sao đi nữa, Viện trưởng của cậu vẫn luôn quan tâm đến từng học sinh trong nhà. Việc khiến một người phụ nữ lớn tuổi phải lo lắng ngày đêm, vốn chẳng phải điều cậu mong muốn.
“Con xin lỗi.” Cậu ngập ngừng nói. “Chỉ là con từng nghĩ có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Mọi người tin tưởng con, cũng muốn con giành được chiến thắng.”
“Con cứ nghĩ mọi người sẽ mong đợi một người hùng mạnh mẽ, chín chắn chứ không phải một kẻ nổi nóng, không kiểm soát được bản thân.” Cậu cắn môi, có phần xấu hổ.
“Ồ, ai mà chẳng từng nghĩ thế.” Harry ngạc nhiên khi thấy giáo sư McGonagall đảo mắt, nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ tao nhã.