“Đây là kiểu thu hút sự chú ý mới à? Hửm?” Trước đêm diễn ra bài thi đầu tiên, trong buổi học phụ đạo Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, khi buổi học gần kết thúc, Harry nghe thấy giọng nói đầy kìm nén của Snape.
Harry nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, nghiêm túc và khó hiểu hỏi: “Như thế không tốt sao?”
Rồi cậu cúi đầu chào tạm biệt, lễ phép rời đi.
Khi cậu vừa khuất khỏi ngưỡng cửa, đằng sau vang lên tiếng gầm bực tức:
“Albus Dumbledore! Ông quản cho tôi Cậu Bé Vàng của ông đi, nó sắp phát điên rồi đấy!”
Như thế là tốt rồi mà. Harry nói thầm với chính mình. Gryffindor có một hình mẫu đáng tự hào, các giáo sư có một học sinh đúng như kỳ vọng, còn bản thân cậu vẫn đang sống.
Mọi người đều có được điều mình muốn.
-
Snape tìm thấy Harry trong một góc khuất bên bờ hồ Đen, nơi cậu bé đang trông có vẻ chẳng làm gì cả.
“Tình bạn vĩ đại của Gryffindor. Cô bé mọt sách thì lo lắng đến mức cứ đi lòng vòng trong thư viện, còn tên ngốc tóc đỏ thì chẳng nhận ra điều gì, trong khi cậu thì đang chơi Gobstones với một…” Snape nhướng một bên mày, giọng đầy mỉa mai: “Gia tinh?”
Con gia tinh mặc đồng phục đầu bếp hét lên một tiếng chói tai rồi biến mất.
“Cindy rất tôn trọng giáo sư. Nó nói giáo sư là thần tượng của nó.” Harry nhìn vào chỗ Cindy vừa biến mất, lặng lẽ trả lời, không hiểu sao lần này tâm trạng của vị giáo sư độc dược lại tệ hơn bình thường. Khác với những lần gần đây, lần này trong lời cậu có phần tiếc nuối thật sự.
“Tôi không ngờ lại có người lấy một giáo sư độc dược cáu bẳn, độc miệng làm thần tượng.” Snape không dây dưa vào chuyện thần tượng, y hỏi thẳng vào vấn đề: “Potter, cậu làm đủ trò rồi chứ?”
“Tôi ổn, thưa giáo sư.” Harry ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y, đáp: “Giáo sư thấy đấy, tôi không hề lớn tiếng, không hề nổi cơn điên. Tôi biết làm thế chẳng có ích gì, cũng chẳng ai mong tôi làm vậy. Tôi đang nghiêm túc làm một dũng sĩ Gryffindor, làm đại diện cho Hogwarts, và bảo vệ cái mạng sống vốn chẳng dễ gì giữ được của mình.”
“Giáo sư thấy đấy, phần lớn mọi người đều hài lòng rồi. Giáo sư có gì chưa hài lòng sao? Hoặc giáo sư có thể nói cho tôi biết làm thế nào để khiến tất cả hài lòng. Tôi có thể sửa.”
“Đủ rồi! Tôi không có thời gian để giải quyết mấy rắc rối tâm lý tuổi dậy thì của một Gryffindor.” Snape lạnh lùng ngắt lời.
“Tôi nghĩ danh tiếng của Hogwarts không phụ thuộc vào một học sinh năm tư như cậu để duy trì.”
“Những vấn đề này, cậu nên bàn với người cha đỡ đầu quý giá mà cậu vừa mới tìm lại. Black chắc chắn rất sẵn lòng giải đáp mọi thắc mắc cho cậu, dù sao năm xưa hắn cũng là một ví dụ điển hình.” Snape nói với vẻ mặt vô cảm.
“Không, em không thể.” Harry đáp với vẻ bình tĩnh lạ lùng, đôi mắt xanh lục tối sầm như một mặt hồ chết lặng.
“Thế nào cũng sẽ cãi nhau.”
Cậu cúi đầu, nhổ một nắm cỏ dưới chân, khuôn mặt hiếm khi mang vẻ u ám: “Tôi biết chú ấy chỉ đang tìm hình bóng của James Potter trong tôi.”
Snape khẽ nhướng mày, giọng mỉa mai: “Sắc sảo đấy. Hy vọng cha đỡ đầu của cậu có đủ đầu óc để buồn vì chuyện đó.”
Harry chẳng thèm để ý đến lời châm chọc đó, tiếp tục nói: “Giống như giáo sư vậy. Giáo sư đang tìm hình bóng của Lily Evans nơi tôi.”
Lần này đến lượt Snape sững người. Giọng y khô khốc: “Cậu đang nói gì vậy?”
“Tôi biết giáo sư từng là bạn rất thân của mẹ tôi.” Harry vẫn không ngẩng đầu, giọng nhỏ dần như một lời thì thầm mơ hồ: “Tôi từng đọc thư mẹ viết, mẹ từng mời giáo sư, mời giáo sư làm cha đỡ đầu cho tôi. Không liên quan đến lập trường, mẹ muốn làm điều đó một cách bí mật.”
Cậu bắt đầu nói rõ ràng hơn, giọng cậu thản nhiên nhưng đầy quyết đoán và lạnh lùng: “Vậy nên, giáo sư bảo vệ tôi, là vì mẹ tôi. Còn Sirius quan tâm đến tôi, là vì ba tôi. Hiệu trưởng Dumbledore để mắt đến tôi là vì tôi và Voldemort có liên hệ. Tôi sống, hắn ta sẽ chết.”
Gương mặt Snape trở nên trống rỗng, giọng y run lên rất khẽ: “Làm sao cậu biết?”
“Đâu có khó đoán?” Harry đáp.
“Ai cũng nói tôi giống hệt ba, trừ đôi mắt là giống mẹ.”
“Không chỉ vậy. Ý tôi là cậu và Chúa Tể Hắc Ám…” Snape lẩm bẩm, giọng quá nhỏ để nghe rõ.
“Ngay từ năm nhất thì tôi đã biết.” Harry nói chậm rãi: “Hiệu trưởng Dumbledore nói với tôi, cái chết của mẹ tôi ban cho tôi tình yêu. Một loại bảo vệ mạnh mẽ mà Voldemort không thể hiểu nổi.”
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt xanh biếc jieejn lên ánh nước: “Chẳng lẽ, giữa tôi và hắn ta còn có mối liên hệ nào khác sao?”
Snape cảm thấy trái tim mình như bị ai đó moi ra, nắm chặt rồi giày xéo, giờ lại bị nhét trở vào l*иg ngực, nặng nề và đau đớn.
Tạ ơn Merlin.
Đứa trẻ này…
Nó vẫn chưa biết, vẫn chưa biết đến tội lỗi của y.
“Vậy thì, nếu cậu Potter đã biết nhiều đến thế, chắc hẳn cũng hiểu rằng là một phù thủy nhỏ chưa trưởng thành, mới chỉ học tới năm thứ tư. Việc phạm sai lầm hay không đạt được kỳ vọng là hoàn toàn bình thường. Nhờ cậy người lớn giúp đỡ lại càng là điều đương nhiên. Đó là quyền lợi của trẻ vị thành niên.”