Phòng sinh hoạt Gryffindor đang vô cùng náo nhiệt. Hầu như tất cả mọi người đều ăn mừng “Dũng sĩ của nhà Gryffindor”. Harry cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, cậu không muốn làm mất vui mọi người, đặc biệt khi đây có thể là những người duy nhất trong trường còn giữ thiện cảm với cậu, dù có thể họ chẳng thực sự tin lời cậu.
Đầu óc cậu kêu ong ong, cậu đờ đẫn nhìn những gương mặt vui vẻ và tự hào xung quanh, trong đầu toàn là những tiếng la hét như: “Harry, nói đi, cậu làm cách nào vậy?” hoặc “Làm tốt lắm, Harry, nhìn mặt bọn Slytherin kìa!”
Cậu nhớ lại gương mặt kinh ngạc của Hiệu trưởng Dumbledore, ánh mắt giận dữ của Snape, cái nhìn không tán thành của giáo sư McGonagall.
À, còn cả ánh mắt chất vấn, khinh thường và giận dữ của Hiệu trưởng hai trường bạn và các Dũng sĩ khác nữa.
Ai thực sự quan tâm tới cậu chứ? Ai thật lòng muốn nghe cậu nói?
Họ quan tâm tới Dũng sĩ Gryffindor, tới cái tên Harry Potter, tới việc cậu là con của Lily. Họ quan tâm tới người đã sống sót sau Lời Nguyền Chết Chóc.
Không ai quan tâm tới Harry.
Cậu cảm thấy mình như một hồn ma, lướt nhẹ và lặng lẽ quay trở về phòng ngủ.
Rồi lại lặng lẽ rời khỏi đó, trùm áo tàng hình lên người ngay sau khi nhận được lời chúc mừng từ cậu bạn tóc đỏ của mình.
Nửa đêm ở Hogwarts thật yên tĩnh. Harry dừng lại trước cửa hầm, rồi lại chậm rãi đi tới lớp học cổ ngữ. Hai nơi này chính là nơi cậu lui tới nhiều nhất kể từ đầu năm học mới, ngoài tháp Gryffindor.
Lớp học cổ ngữ sạch bóng, nhưng Harry biết rõ, hai tuần trước, nơi này từng đầy ắp dụng cụ. Dấu tích của những lần cặp sinh đôi Weasley thử nghiệm các cách vượt qua giới hạn tuổi của Chiếc Cốc Lửa.
Những ký hiệu ma văn dán trên tường giờ trông thật thân thuộc. Kể từ khi Snape gợi ý về chữ tượng hình và tranh vẽ, Harry như bừng tỉnh, từ đó không còn đau đầu khi học nhận diện ma văn nữa. Vì chuyện đó, Hermione đã giận dỗi cậu gần nửa ngày. Nhưng Harry biết, Hermione sẽ không giận cậu thật đâu, cô bé chỉ đơn thuần là quá đỗi vui mừng thay cho cậu mà thôi.
Cậu ngồi rất lâu trong lớp học cổ ngữ, từ việc nhớ lại những ký ức liên quan đến Snape cho đến nụ cười của Dumbledore.
Cậu hiểu rất rõ để giữ được mạng sống này là điều khó khăn biết bao, sau lưng là biết bao hy sinh và đau đớn.
Ngoài mạng sống ra, gần như cậu đã mất đi tất cả: ba mẹ, cha đỡ đầu, tuổi thơ, người thân…
Cậu lớn lên trong một môi trường gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới phù thủy, bị coi là quái vật, là đứa trẻ có ba mẹ chết vì tai nạn xe hơi, được dì tốt bụng nhận nuôi, định sẵn sẽ trở thành một thiếu niên hư hỏng.
Khi cậu nghĩ rằng đó chính là số phận đời mình, thì lại bị kéo vào thế giới phép thuật, được thông báo rằng cậu là vị cứu tinh được mọi người kỳ vọng. Có kẻ coi cậu là kẻ thù, muốn từ cõi chết trở lại để gϊếŧ cậu.
Vì thế, cậu buộc phải can đảm, phải không biết sợ hãi để không khiến những người kỳ vọng thất vọng. Đồng thời cũng phải thận trọng, bảo vệ lấy mạng sống mong manh của mình, nếu không những người đã hy sinh vì cậu sẽ biến thành trò cười.
Cậu đã cố gắng để làm tốt tất cả, nhưng rồi tuyệt vọng nhận ra bản thân không thể đáp ứng hết kỳ vọng của mọi người.
Giá như mình chưa từng được sinh ra.
Như vậy sẽ không có ai vì cậu mà hy sinh, sẽ không có ai vì cậu mà chịu đựng dày vò, cũng sẽ không có ai đặt những kỳ vọng phi thực tế lên một đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn.
Nhưng không có “giá như”. Cậu đang sống, và cậu không thể chết dễ dàng được.
Tựa lưng vào khung cửa kính lớn trong lớp học cổ ngữ, cậu bé gầy gò hơn bạn bè cùng trang lứa thu mình lại, co chân lên, cuộn thành một khối nhỏ bé, từ từ thϊếp đi.
Những ngày sau đó không khá hơn như cậu tưởng, nhưng cũng không tệ hơn. Ngoài Hermione ra, dường như chẳng còn ai tin rằng Harry chỉ là một nạn nhân đơn thuần.
À, trừ các giáo sư. Chỉ là cậu không muốn đoán suy nghĩ thật sự của bất kỳ vị giáo sư nào. Bất kỳ ai.
Bị cho là cố tình gây chú ý, cậu bé ấy không nổi giận cũng chẳng thanh minh gì trước đám đông. Cậu như thể đã nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình. Dù là khi đối mặt với mấy chiếc huy hiệu “Harry là đồ phân chuồng” hay khi được Hagrid dẫn đi xem bốn con rồng lửa.
Cậu lặng lẽ đi qua các hành lang của lâu đài, vẫn hay ngồi đờ đẫn trước ma văn trong lớp học cổ ngữ, đúng giờ đến phòng giáo sư độc dược để học phụ đạo, ăn tối đúng bữa tại bàn của Gryffindor, thỉnh thoảng còn cười đùa vui vẻ với bạn cùng nhà.
Cậu dường như chẳng thay đổi gì, lại như đã thay đổi rất nhiều, nhưng không ai biết lý do. Những quan tâm kín đáo của Giáo sư McGonagall không giúp được gì, những lời móc mỉa cay độc của Snape cũng chẳng lay chuyển được. Cậu nhiều nhất chỉ nắm lấy bàn tay đầy lo lắng của người bạn thân còn sót lại, mỉm cười chân thành để trấn an: “Mình không sao.”