Chương 22

Nhưng cuối cùng cậu vẫn phải là người mở lời trước: “Tôi đã xử lý xong rồi, thưa giáo sư.”

Thuận tiện, cậu ngẩng đầu lên liếc trộm biểu cảm của Snape. Rất tốt, giáo sư đã quay lại với gương mặt không biểu cảm như mọi khi.

“Tuần sau nghỉ học. Hãy đọc hết mấy quyển sách này, và nộp cho tôi một bài luận dài một inch sau lễ Halloween. Chủ đề: Nguyên lý hoạt động của bùa Hóa giải và ứng dụng thực chiến.”

Snape vung đũa, tạo ra một danh sách sách mới, đưa cho cậu học trò đang ngơ ngác như thể không tin nổi vào tai mình. Y còn tốt bụng thêm một câu: “Dùng cỡ chữ thông thường của cậu. Nếu tôi phát hiện trong bài viết toàn là câu trích nguyên văn từ sách, viết lại.”

“Vâng, thưa giáo sư! Tôi hiểu rồi, thưa giáo sư!”

Khó mà tin nổi là cậu vừa được nghỉ học một tuần. Tính cả lễ Halloween thì coi như là hai tuần. Harry suýt nữa đã nhảy dựng lên vì sung sướиɠ.

Snape nhìn sự phấn khích đang trào ra ngoài của cậu học trò, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, một chút xíu thôi.

Thật ra ban đầu y không hề định cho thằng nhóc họ Potter này được nghỉ, dù y có thể thấy rõ cậu gần như kiệt sức qua thời khóa biểu dày đặc, dáng vẻ mệt mỏi khi ngồi ăn và đôi ba câu tán gẫu giữa McGonagall với Babbling. Nhưng so với chuyện cậu vác tấm áo tàng hình đi lang thang khắp nơi và đem cái mạng nhỏ được mẹ mình bảo vệ ra đùa giỡn, thì kiệt sức thế này lại là điều tốt.

Nhưng dù vô tình hay cố ý, Potter vừa rồi thực sự đã giúp y một việc. Ngay lúc thầy suýt nữa phải cúi đầu trước Moody.

Alastor Moody, bạn thân của Albus Dumbledore, Thần Sáng lão làng khét tiếng, người đã từng dùng những thủ đoạn chẳng hề kém cạnh Tử Thần Thực Tử để xử lý “loại người như y”. Có lẽ chỉ kém mỗi Chúa Tể Hắc Ám về mức độ đáng sợ.

Snape ghét bản thân mình khi yếu thế như thế.

“Cậu có thể đi được rồi, Potter.” Snape cau mày nhìn cậu nhóc vẫn chưa chịu rời đi.

“Hay là cậu muốn giúp người giáo sư tội nghiệp, thấp hèn của mình xử lý thêm một thùng nguyên liệu? Để xem, chuột Murtlap thì sao?”

Harry rùng mình một cái. Nước ép từ chuột Murtlap sau khi được ngâm tẩy và lọc sạch có thể giảm đau và hỗ trợ lành vết thương, nhưng xử lý chúng khi còn sống? Cậu sẽ bị chúng cắn te tua trong tiếng kêu thảm thiết, chưa kể sẽ nôn khan đến mức ruột gan đảo lộn.

Cơ thể phản ứng đầy đáng thương của cậu khiến người giáo sư độc dược khó ưa thấy rất vừa lòng. Snape tốt bụng hỏi: “Nói xem, cậu còn chuyện gì muốn hỏi nữa?”

“Ờ, thưa giáo sư, lần trước thầy khuyên tôi học Cổ ngữ, giáo sư Babbling cũng đồng ý. Nhưng thật sự rất khó nhớ, tôi hay bị nhầm lẫn nữa.” Harry ấp úng nói, vô thức cúi đầu lắc nhẹ như con cún nhỏ.

“Đúng là não cậu có vấn đề.” Snape cười khẽ một tiếng.

“Tôi tưởng cậu sẽ đi nhờ giáo sư Babbling hoặc cô bé vạn sự thông đó giúp chứ?”

“Tôi có nhờ rồi. Hermione đã giúp tôi lập hẳn một bảng ghi nhớ rất rõ ràng, nhưng tôi vẫn không nhớ nổi.” Harry uể oải lầm bầm: “Tôi học hai tuần rồi, nhưng cứ nhớ được tờ thứ hai là quên sạch tờ đầu tiên.”

“Giáo sư Babbling cũng cho tôi lời khuyên. Bà ấy bảo tôi nên thử cảm nhận ma lực trong từng ký tự cổ.” Harry ngẩng đầu, vẻ mặt mơ màng.

“Nhưng tôi không cảm nhận được gì cả.”

“Đó là lý do cậu chui rúc trong phòng Cổ ngữ suốt mỗi cuối tuần à?” Snape bật cười.

Harry chết lặng, đây là lần đầu tiên giáo sư cười mà không mang chút ác ý hay mỉa mai. Theo bản năng sinh tồn của một con vật nhỏ, cậu quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt người giáo sư độc dược đáng sợ nhất Hogwarts bằng ánh mắt ngập nước mà Hermione từng mô tả là ánh nhìn của cún con dính mưa, rồi tha thiết nói: “Vâng, thưa giáo sư. Thầy có thể giúp tôi được không ạ?”

Một lúc sau, Snape đáp nhẹ nhàng: “Cổ ngữ chủ yếu là chữ tượng hình. Đừng học thuộc như từ ngữ, hãy coi chúng như hình vẽ. Hiểu xem bức vẽ muốn nói gì. Dùng cái đầu mà suy nghĩ, Potter!”

So với phần đầu đầy dịu dàng thì câu sau đột nhiên to hẳn lên, nghiêm khắc đến mức gần như bực dọc. Snape thề rằng Potter chắc chắn có gì đó sai sai. Y tuyệt đối không thừa nhận rằng khoảnh khắc ban nãy, y đã bị ánh mắt đó làm mềm lòng. Như thể cậu không phải là thằng con trai tự cao tự đại của James Potter, mà chỉ là con trai của Lily.

Harry chớp mắt mấy cái, vô cùng vui sướиɠ: “Tôi hiểu rồi! Cảm ơn giáo sư! Tôi cảm ơn giáo sư rất nhiều ạ!”

“Cút ra ngoài!”

“Vâng ạ, tôi đi liền, thưa giáo sư.” Cậu nhóc ngộ ra chân lý vui vẻ vơ lấy cặp, hát như chim sơn ca, vừa đi vừa chào tạm biệt vị giáo sư đang mặt đen như đáy nồi.

Ngay trước cửa văn phòng là Draco Malfoy, kẻ lúc nào cũng ngẩng cao cằm nhìn người khác bằng ánh mắt kiêu ngạo.

Trước khi Malfoy kịp mở miệng châm chọc, Harry đã chủ động nở một nụ cười. Không thật lòng, cũng chẳng thân thiện, nhưng đủ lễ độ: “Chào cậu, Malfoy. Cuối tuần vui vẻ nhé, Malfoy.”