Harry nhanh tay giữ lấy Dobby – đang chuẩn bị đập đầu vào tường – và an ủi: "Không có gì sai cả, Dobby. Đừng tự làm đau mình, cậu không sai gì hết."
Có vẻ như lời an ủi của Harry đã tiếp thêm sức mạnh cho Dobby. Con gia tinh nhỏ nhìn cậu thật sâu, cúi đầu cảm ơn rồi biến mất.
"Ê, Hermione."
"Nếu em muốn biết những gia tinh ở Hogwarts đang ở đâu."
"Bọn anh có thể giúp em!"
"Miễn là em giúp lại bọn anh."
Khi rời khỏi phòng học, Harry nghe thấy Hermione dứt khoát đáp: "Thỏa thuận."
Cậu khẽ lắc đầu, đeo lại chiếc ba lô ngày càng nặng, rồi đi về phía hầm tối.
-
Vì đã dành chút thời gian trong lớp học Cổ ngữ, Harry phải chạy một mạch tới hầm mới kịp đến cửa phòng của Snape đúng giờ hẹn. Vừa định gõ cửa, bức tượng Medusa trên tay nắm cửa bất ngờ động đậy, rít lên khe khẽ: "Chân thành khuyên cậu, giờ chưa phải lúc để vào."
Harry khựng lại, đây là lần đầu tiên tay nắm cửa chủ động nói chuyện với cậu. Cậu đeo lại chiếc ba lô đang trượt khỏi vai, hạ thấp giọng hỏi: "Tại sao?"
"Bên trong đang hỗn loạn, hắn đang giận dữ đấy. Nhóc con, nếu cậu không phải Xà khẩu, bọn ta đã không cảnh báo đâu." Medusa nhẹ nhàng đáp.
Harry hoảng hốt khi thấy bức tượng Medusa trên tay nắm cùng với những con rắn nhỏ quấn quanh khung cửa bắt đầu bò lướt, rồi còn chớp mắt với cậu. Tuyệt vọng, cậu gõ nhẹ lên đầu mình. Chắc chắn là do học Cổ ngữ đến phát điên rồi, sao cậu lại thấy nét hiền hậu trên khuôn mặt rắn chứ?
Cánh cửa mở ra từ bên trong.
"Potter! Cái đầu vốn không nhiều của cậu không nhắc nhở gì à? Cậu đến muộn rồi." Giọng Snape gay gắt, không còn chút trầm thấp mượt mà như thường, ai nghe cũng nhận ra sự giận dữ ẩn trong đó.
Harry đoán cơn giận này không nhằm vào mình, vì Snape quay sang người khác trong phòng: "Tôi nghĩ ông có thể rời đi rồi, Moody. Potter sắp bắt đầu buổi học phụ đạo môn Độc dược."
"Cậu vội đuổi tôi đi như vậy, là định làm gì cậu bé này sao?" Moody chống gậy, đứng trong bóng tối lờ mờ của căn phòng dưới hầm. Khuôn mặt ông ấy trông đáng sợ hơn bao giờ hết. Harry không thấy rõ nét mặt ông ấy, chỉ thấy con mắt phép màu màu xanh đang xoay loạn trong hốc mắt.
Gương mặt Snape tối sầm lại như thể sắp mang thằng nhóc họ Potter ra làm nguyên liệu độc dược, nhưng giọng y lại bình tĩnh đến kỳ lạ: "Hiệu trưởng Dumbledore yêu cầu tôi dạy kèm môn Độc dược cho Potter. Nếu ông có thắc mắc, ông có thể hỏi trực tiếp Hiệu trưởng."
"Tôi sẽ hỏi!" Moody gầm gừ, con mắt ma thuật xoay càng dữ dội hơn, ông ấy trừng mắt nhìn Snape: "Tôi nói rồi, Albus quá cả tin. Ông ấy luôn muốn cho người khác cơ hội. Nhưng hầu hết bọn họ đều không xứng. Đừng để tôi phát hiện ra bất kỳ trò mèo nào của cậu!"
"Ông đã lục tung văn phòng tôi lên rồi còn gì." Khuôn mặt Snape cực kỳ khó coi, nhưng y không có hành động gì thêm.
"Đó là quyền của tôi, cậu biết rõ mà." Moody nói nhỏ. "Đặc quyền của một Thần Sáng."
Hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai rời mắt. Nhưng Harry, nhạy bén như thường, cảm thấy Snape khựng lại.
Tại sao chứ? Cậu không hiểu. Trong ký ức của cậu, Snape chưa bao giờ thỏa hiệp trước ai, trừ Hiệu trưởng Dumbledore. Nhưng ngay cả khi thỏa hiệp với ông, Snape luôn đi kèm với mỉa mai và chế nhạo, chưa từng có cảm giác nhún nhường.
"Thưa giáo sư, giáo sư Moody." Harry xen vào, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong văn phòng giáo sư độc dược.
"Chính hiệu trưởng Dumbledore đã yêu cầu tôi học phụ đạo với giáo sư Snape. Tôi có thể vào được chưa ạ?"
Cậu có cảm giác nếu không ngắt lời, Snape sẽ thực sự nhượng bộ. Và lạ thay, cậu không muốn thấy cảnh đó chút nào.
"Tất nhiên, tất nhiên. Vào đi, cậu bé. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy đến tìm tôi ngay." Moody vừa bước ra ngoài, vừa vẫy tay bảo cậu vào.
"Cảm ơn giáo sư. Nhưng ai cũng nói Hogwarts là nơi an toàn nhất mà, phải không ạ?" Harry cố gắng nở một nụ cười ngây thơ nhất có thể, như thể cậu chưa từng gặp phải giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bị Voldemort bám vào, cuốn nhật ký triệu hồi Tử xà hay bầy Giám ngục suýt hút cạn linh hồn cậu.
"Có thể là vậy, nếu Albus cẩn thận hơn chút nữa." Moody đáp, rồi quay lưng lại, rời khỏi phòng nhưng vẫn hét vọng vào: "Tôi sẽ giúp Albus để mắt đến cậu, Snape."
Harry biết chắc con mắt phép thuật kia vẫn đang dõi theo phía sau. Cậu đặt ba lô xuống vị trí quen thuộc, đeo găng tay bảo hộ rồi bắt đầu xử lý đám cóc trong chiếc khay, rõ ràng được dành riêng cho mình.
"Rầm." Cánh cửa đóng lại.
Trong phòng, không ai nói gì trong một lúc lâu. Áp suất thấp hơn bình thường của Snape bao trùm cả văn phòng.
Harry ép mình phải tập trung vào lũ cóc. Cậu rất muốn hỏi giáo sư có ổn không, nhưng thậm chí đến ngẩng đầu nhìn nét mặt của giáo sư, cậu cũng không dám. Còn về việc nói ra rằng cậu tin tưởng Snape ư?
Không, Harry càng tin rằng nếu cậu lỡ miệng nói ra bất kỳ từ nào liên quan đến chuyện vừa rồi, lão dơi già kia sẽ trút hết cơn thịnh nộ lên đầu thằng nhóc họ Potter là cậu.