Chương 18

Nói xong, cậu nhìn Hermione đang đọc danh sách với ánh mắt đầy mong chờ: “Nếu cậu đọc xong rồi, có thể chia sẻ ghi chú hoặc cảm nghĩ của cậu với tớ không?”

“Tớ sẽ chia sẻ.” Hermione mỉm cười, rồi dội cho cậu một gáo nước lạnh: “Với điều kiện là cậu cũng đã đọc hết những cuốn đó rồi.”

“Không, chẳng lẽ tớ sắp có hai người bạn là Granger sao?!” Ron nhìn Hermione, rồi lại nhìn Harry, vẻ mặt kinh hoàng như gặp quỷ.

“Có lẽ cậu nên tự biến mình thành một Granger luôn đi.” Harry nhìn Ron với nụ cười kiểu Slytherin mà cậu học được khi quan sát Snape đối đáp với Dumbledore trong kỳ nghỉ hè.

Nhìn vẻ mặt của Ron càng lúc càng méo xệch vì hoảng, cậu vỗ vai bạn đầy ẩn ý: “Nghĩ thử xem, nếu cậu đạt hơn 7 chứng chỉ O.W.L…”

“George với Fred chắc sẽ cười tớ đến chết.” Ron vừa than thở, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh khi nghĩ đến viễn cảnh ấy. Đặc biệt khi cậu bạn nổi tiếng của mình lại tiếp lời: “Có khi đến năm bảy, cậu còn được chọn làm Huynh trưởng ấy chứ.”

Hai ngày sau, cả ba bước vào tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đầu tiên của năm thứ tư.

Nhân tiện nói luôn, trong tiết học Độc dược ngày hôm trước, cậu thiếu niên “sống sót nhưng thà chết còn hơn”, Harry Potter đã vinh dự nhận được thông báo bắt buộc học bổ túc Độc dược cả năm ở trước mặt toàn bộ học sinh Gryffindor và Slytherin năm thứ tư.

Người cùng chung số phận duy nhất với cậu chính là Neville, cậu bé mặt tròn có năng khiếu rõ rệt về Thảo dược học nhưng lại học mãi không nổi môn Độc dược. Hôm nay, vì làm cháy cái vạc thứ sáu của mình, Neville đã nhận thêm một suất cấm túc mới.

Còn Harry, đối mặt với sự chế giễu không ngừng nghỉ từ nhóm Slytherin, đứng đầu là tên tóc bạch kim nào đó, chỉ lặng lẽ mím môi, học theo dáng đi của ông thầy áo choàng đen và bước đi đầy khí thế. Chiếc áo choàng tung bay phía sau khiến đám Slytherin sửng sốt đến ngẩn người.

Tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đầu tiên chẳng dễ chịu gì, ít nhất là với Harry.

Cậu không thể giống như phần lớn học sinh khác mà xem việc trình diễn các Lời nguyền Không thể tha thứ là một trò biểu diễn kỳ quái. Dù mục tiêu là những con nhện, nhưng điều đó cũng không làm cậu thoải mái hơn.

May mắn thay, hai người bạn thân của cậu cũng có cùng cảm giác.

Sau khi Moody tuyên bố tan học, Hermione nhanh chóng thu dọn sách vở, chen qua đám đông ồn ào và hạ giọng nói gấp: “Đi mau.”

Có lẽ là do lời cảnh báo của Harry mấy hôm trước đã có tác dụng, hoặc cũng có thể do đám nhện lúc nãy quá đáng sợ, mà Ron, thường ngày vốn chẳng để ý gì, hôm nay cũng hiếm thấy im lặng làm theo với gương mặt trắng bệch.

Nhưng khi họ vừa đi tới cửa lớp, Harry bị gọi lại.

“Potter!” Giọng nói khàn đυ.c, thô ráp vang lên.

Harry quay lại, thấy Moody đang ngửa cổ tu một ngụm chất lỏng từ chiếc bình hồ lô mà ông ấy luôn mang theo bên người. Harry không chắc đó có phải rượu không, cậu chỉ biết đó là một thứ gì đó dính dính mà cậu chưa từng thấy.

Cậu quay lại nhìn hai người bạn.

“Bọn tớ sẽ đợi cậu ngoài hành lang.” Hermione nói dứt khoát, kéo Ron rời khỏi lớp.

Harry bước tới, đứng trước mặt Moody.

“Trò rất giống ba của mình, Harry.” Con mắt phép của Moody xoay tít liên hồi. Ông ấy nở một nụ cười méo mó nhưng đầy thiện ý: “Họ đều là những chiến binh tuyệt vời. Ba của trò, James Potter, và mẹ của trò, Lily Potter.”

Ông ấy lại uống một ngụm nữa. Harry để ý thấy vài giọt dính trên miệng chai, chắc chắn không phải là rượu bình thường.

“Cảm ơn giáo sư.” Harry cúi đầu, giọng cậu đầy biết ơn, giống như mọi lần cậu được ai đó nhắc đến ba mẹ của cậu với sự tôn kính.

“Việc này không dễ dàng, nhưng trò cần biết. Phải hiểu được, dù có tàn khốc đến đâu.” Giọng Moody vẫn khàn, nhưng giờ đây có phần mềm mại, như thể ông ấy thực lòng nghĩ cho đám học sinh.

Harry chớp mắt liên tục để ngăn đôi mắt đỏ hoe, cậu ngẩng đầu nhìn vào cằm ông ấy, cậu chưa từng cảm thấy biết ơn vì mình thấp bé như lúc này và khẽ đáp: “Con hiểu rồi, thưa giáo sư.”

“Được rồi, nghỉ ngơi đi. Tất cả các trò đều cần được nghỉ ngơi.” Moody vỗ nhẹ vai cậu, ra hiệu cho cậu rời khỏi lớp.

-

Harry – cậu bé kiên cường sống sót đến giờ phút này – hoàn toàn không có được giấc nghỉ ngơi mà Moody đã chúc.

Mỗi tuần, cậu phải đến chỗ Snape hai buổi tối.

Vị giáo sư Độc dược – vốn nổi tiếng nóng nảy – sau khai giảng còn tệ hơn cả lúc nghỉ hè. Trước mỗi buổi học, Harry đều bị người giáo sư đáng thương và thấp hèn bắt phụ việc suốt một giờ. Lần thì mổ xẻ cóc, lần thì vắt nhầy sên, có khi là xử lý con chuột Murtlap đáng ghét.

Sau phần dọn dẹp, tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bắt đầu. Vì dạ dày đảo lộn do phần đầu giờ, cậu thường phản ứng chậm chạp và kết quả là được ban tặng thêm một buổi phụ đạo vào cuối tuần. Cũng bắt đầu bằng việc xử lý nguyên liệu độc dược.