Chương 17

Người bạn tóc đỏ của cậu đang lim dim đôi mắt, gương mặt như chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào.

“Cũng được một lúc rồi.” Hermione lắc đầu. “Cậu không kịp thấy. Trước bữa tối có chút chuyện. Malfoy chế nhạo ông bà Weasley ngay tại Đại Sảnh Đường, rồi Ron đáp trả bằng cách chửi bà Malfoy, hai bên bắn bùa chú vào nhau, Harry? Cậu không sao chứ?” Cô phù thủy nhỏ nhận thấy sắc mặt bạn mình từ trắng nhợt chuyển sang tái xanh, do dự hỏi.

“Vậy sau đó thì sao? Ron có bị thương không?” Harry cố gắng đè nén những ký ức vừa trồi lên trong tâm trí. Cậu hoàn toàn hiểu được phản ứng của Ron khi thấy ba mẹ bị sỉ nhục, đặc biệt khi kẻ đối diện là tên Malfoy thích gây chuyện. Nếu là cậu, cậu cũng sẽ không nhịn được.

Chỉ cần không phải là thù địch vô cớ hay giăng bẫy hãm hại, cậu đều có thể thông cảm.

“Không sao.” Hermione quan sát kỹ sắc mặt của Harry, xác nhận cậu không bị thương hay đau đớn gì, bĩu môi nhìn sang người bạn tóc đỏ vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc giả tưởng: “Sau đó thầy Moody đến.” Cô lộ vẻ vừa thích thú vừa lo lắng. “Thầy biến Malfoy thành một con chồn trắng.”

“Thầy ấy điều khiển nó nhảy lên nhảy xuống. Ah, một con chồn trắng nhảy nhót khác thường. Một con Malfoy đó. Tớ sẽ nhớ cả đời!” Ron lẩm bẩm, vẫn nhắm mắt, gương mặt tràn đầy hân hoan.

“Biến hình người?” Harry cau mày.

“Đúng vậy, sau đó giáo sư McGonagall đã ngăn giáo sư Moody lại, bà ấy khôi phục lại hình dạng cho Malfoy. Bà ấy nói rằng ở Hogwarts, việc dùng biến hình làm hình phạt là điều bị cấm.” Hermione càng nói càng lo lắng khi thấy bạn mình dường như cũng không đồng tình với cách làm đó.

“Làm vậy có thể gây tổn hại cho học sinh, đúng không?”

“Cậu không sai đâu, Hermione.” Harry đặt dao nĩa xuống, nghiêm túc cảnh báo hai người bạn: “Việc dùng bùa biến hình cưỡng ép lên phù thủy hoặc sinh vật pháp thuật rất nguy hiểm, vì quá trình biến đổi có thể làm tổn thương đến ma lực bên trong cơ thể. Đặc biệt là trước tuổi trưởng thành, ma lực và chu trình vận hành ma lực của chúng ta còn chưa ổn định, nên bùa biến hình có thể gây tổn hại vĩnh viễn cho phù thủy nhỏ.”

“Ôi không.” Hermione đưa tay bịt miệng.

“Vậy Malfoy thì sao?”

Ron bên kia cũng mở mắt ra, hoảng hốt nhìn người bạn đang nghiêm mặt. Merlin ơi, dù cậu ấy không ưa Malfoy, hay nói đúng hơn là ghét cay ghét đắng, nhưng cậu ấy chưa từng nghĩ tên đó có thể bị thương tật suốt đời!

“Vì giáo sư McGonagall đã kịp khôi phục cậu ta, chắc là không để lại tổn thương nghiêm trọng gì đâu.” Harry không chắc lắm, nhưng vẫn cố trấn an.

Cậu lại nghiêm túc căn dặn hai người bạn: “Phải cố gắng tránh né những bùa chú bất ngờ, đặc biệt là bùa biến hình.”

Giữa ánh nhìn trách móc “Cậu tưởng bọn tớ không muốn né à?” của Ron và vẻ mặt trầm tư của Hermione, Harry do dự rồi hạ giọng thật nhỏ: “Tránh xa giáo sư Moody ra một chút thì hơn.”

Ron kinh ngạc đến mức không tin vào tai mình, cậu ấy ghé sát lại hỏi: “Tớ tưởng cậu sẽ bảo bọn tớ tránh xa Snape chứ!”

“Không. Giáo sư Snape sẽ không làm chuyện đó.” Harry đáp dứt khoát, sau đó giải thích khi thấy ánh mắt nghi ngờ ngày càng đậm của bạn: “Trước giáo sư Moody, chưa từng có giáo sư nào dùng bùa chú để trừng phạt học sinh. Nếu giáo sư Snape định làm vậy, thầy ấy đã làm từ hồi năm nhất rồi.”

Sắc mặt Ron thay đổi. Cậu ấy rùng mình gật đầu, rồi lẩm bẩm: “George và Fred bảo thầy ấy ngầu muốn chết. Tớ biết mà, gọi là ‘Kẻ điên mắt điên’ không phải không có lý.”

“Tóm lại, hãy cẩn thận, nhưng đừng để lộ ra ngoài.” Harry mỉm cười nhăn nhó, làm vẻ mặt quái dị: “Tớ không muốn thêm một giáo sư nữa ghét bỏ mình đâu.”

“Phải đấy, đặc biệt khi đó là một giáo sư sẵn sàng phóng bùa trừng phạt học sinh trước mặt cả trường.” Ron cười khúc khích, rồi kéo đĩa bánh cuối cùng lại và bắt đầu ăn như hổ đói.

“Harry.” Hermione bỗng nghiêm giọng gọi, đồng thời đưa tay ra.

“Ơ, sao thế?” Harry khó hiểu nhìn cô, rồi dè dặt đưa tay trái ra đặt lên tay Hermione.

“Á!”

Hermione không khách sáo hất tay cậu ra, gằn giọng: “Danh sách sách vở!”

“Danh sách gì cơ?”

“Danh sách sách cậu dùng để học thêm ấy!” Hermione nhìn cậu như nhìn kẻ ngốc.

“Đừng nói với tớ là cậu tự mình ngộ ra mối liên hệ giữa biến hình và ma lực nhé?”

“Ờ, được rồi.” Harry lục lọi trong cặp một lúc rồi đưa cho cô hai tờ giấy: “Một tờ là tớ được phát từ kỳ nghỉ hè, khá hữu ích. Tớ có thêm vài cuốn mà tớ tình cờ tìm thấy khi lục sách trong thư viện. Tờ còn lại là tớ vừa xin giáo sư Babbling sau tiết học chiều nay.” Phần sau cậu nói nhỏ xíu, và hoàn toàn không dám thú nhận rằng mình chẳng hề có ý định đi mượn mấy cuốn đó.

“Cậu cứ giữ cả hai tờ.” Harry than thở: “Nếu sau này có thêm sách nào, tớ sẽ chép lại cho cậu một bản.”