Chương 16

"Chờ đã." Harry gọi với theo cô bạn.

"Chuyện tớ học riêng, cần phải giữ bí mật. Hai cậu cứ nói là tớ học phụ đạo Độc dược là được!" Cậu đấm vào vai Ron, người vừa bật cười khúc khích.

Cậu bạn tóc đỏ cố gắng bịt miệng mình lại, hứa chắc như đinh đóng cột sẽ giữ bí mật. Nếu không tính đến đôi mắt ướt nước vì cười và cái tay còn lại đang ôm bụng lăn lộn thì có lẽ sẽ đáng tin hơn nhiều.

-

Harry thề rằng đây là ngày khai giảng tồi tệ nhất trong cuộc đời cậu.

Buổi sáng, cậu cùng hai người bạn thân trải qua một tiết học kinh hoàng với nhựa độc của củ Babo và đuôi nổ của Blast-Ended Skrewt. Buổi trưa, cậu bị người bạn thân tóc đỏ mắng té tát là kẻ phản bội vô tình vô nghĩa. Buổi chiều, cậu phải ngồi chênh vênh giữa các ánh mắt tò mò của học sinh năm ba, lắng nghe hơn hai tiếng đồng hồ bài giảng như thiên thư về Cổ ngữ. Cuối cùng, cậu còn phải nuốt trôi hết xấu hổ để gọi giáo sư Babbling lại sau giờ học để hỏi cách học nhanh môn này.

Vị giáo sư lớn tuổi, thanh lịch ấy đã mỉm cười động viên cậu, sau đó hơi tiếc nuối nói. Giống như tất cả các môn học về ngôn ngữ khác, cách ghi nhớ tốt nhất chính là thường xuyên đọc lại và vận dụng thật nhiều.

Bà tốt bụng đề nghị sẽ giúp Harry liệt kê một danh sách sách tham khảo để hỗ trợ việc học và hiểu về cổ ngữ.

Cậu thiếu niên vốn đã tự nhồi nhét cho mình quá nhiều môn học và sách tham khảo chỉ biết tái mặt, nhưng vẫn lịch sự cảm ơn lòng tốt của giáo sư và kiên quyết hỏi: “Thưa giáo sư, có cách nào hiệu quả hơn để học và ghi nhớ những ký tự này không ạ? Xin lỗi, nhưng em thật sự rất muốn theo kịp mọi người càng sớm càng tốt.”

Có thể là do vóc dáng gầy gò hơn bạn bè đồng trang lứa (di chứng do suy dinh dưỡng trước năm 11 tuổi), quầng thâm đen sì dưới mắt (hệ quả của việc thức khuya cày bài liên tục), và gương mặt trắng bệch vì căng thẳng học hành, đã khiến bà giáo sư, tuy có chút không đồng tình, vẫn mím môi gật đầu đưa ra một gợi ý thực tế: “Cổ ngữ được gọi là ma văn là vì nó ẩn chứa ma lực thứ được hun đúc từ ngàn năm hiểu biết và vận dụng của các phù thủy vĩ đại. Nếu em khó ghi nhớ bằng trí não thì hãy thử ghi nhớ bằng ma lực của mình.”

“Mây mưa sấm sét, sông núi biển hồ, ánh sáng và bóng tối, vạn vật đều có hình dạng vốn có của nó. Và sức mạnh của chúng ta, bắt nguồn từ đó.”

Giáo sư Babbling mỉm cười bí ẩn, để lại cho cậu thiếu niên đang ngơ ngác một câu đầy ẩn ý: “Một học trò xuất sắc nhất mà tôi từng dạy từng nói với tôi rằng cổ ngữ vốn không cần học. Khi nhìn vào những ký tự ấy, cô ấy biết nó có nghĩa gì.”

Harry Potter lần đầu tiên đau đớn thừa nhận có lẽ thầy Snape nói đúng, não cậu bị quái vật ăn mất rồi.

Cậu trừng trừng nhìn những ký tự cổ ngữ dán trên tường, hoàn toàn không hiểu tại sao đám ngoằn ngoèo kia lại gọi là chữ, và chúng thì có gì liên quan đến ma lực của cậu.

Có lẽ, khi phù thủy không nhìn, chúng sẽ tự động nhảy múa như ảnh hoặc tranh phép?

Cậu miên man nghĩ ngợi, cố tìm chút vui vẻ cho tiết học khô khan này. Nếu không, cậu thực sự nghi ngờ việc bị dụ học cổ ngữ có phải là trò hành hạ mới của Snape dành cho mình không.

Cậu tập trung nhìn chằm chằm những ký hiệu đó gần nửa tiếng, dường như thật sự thấy có gì đó chuyển động, nhưng cậu nghĩ nhiều khả năng là do mình hoa mắt.

Do nán lại trong lớp cổ ngữ quá lâu, đến khi lê bước uể oải về bàn ăn của Gryffindor, Harry thấy phần lớn học sinh đã ăn xong cả rồi, hàng ghế giáo sư cũng không còn ai.

Cậu phịch xuống bên cạnh Hermione, cái ba lô nặng nề rơi “bịch” xuống ghế bên cạnh.

Hermione giật mình, nhưng khi thấy đôi mắt trống rỗng và gương mặt tái nhợt của bạn mình, cô nuốt lại lời trách móc và lo lắng hỏi: “Cậu sao vậy, Harry? Trông cậu tệ lắm đấy.”

“Không sao… Chỉ là… Học nhiều quá thôi…” Harry thở dài một tiếng, kéo một đĩa khoai tây nướng lại, bắt đầu nhồi vào cái dạ dày đã kêu gào suốt cả chiều.

“Ron nói với tớ cậu bỏ môn Tiên tri để học cổ ngữ.” Hermione không giấu được vẻ phấn khích.

“Tớ phải nói thật là tuyệt vời! Cậu chọn đúng rồi đấy, Harry. Cổ ngữ thú vị hơn Tiên tri rất nhiều. Nhưng nó cũng khó học lắm, cậu có cần tớ giúp không?”

“Hermione…” Harry quay sang nhìn cô bạn luôn dang tay giúp đỡ mình từ năm nhất, đôi mắt rưng rưng: “Cậu thật tốt quá! Hermione! Tớ thật sự chẳng hiểu gì hết.”

“Không sao đâu, cổ ngữ không đáng sợ như cậu nghĩ.” Hermione mỉm cười an ủi, khẽ thì thầm: “Tớ rất vui vì từ giờ cậu sẽ học chung môn này với tớ.”

“Nói mới nhớ.” Harry thấy bụng mình không còn quặn thắt nữa, lập tức gắp thêm vài miếng sườn nướng (tranh thủ trước khi bàn ăn đổi sang tráng miệng), rồi hất cằm về phía đối diện: “Ron bị gì vậy?”