Thôi vậy. Harry thở dài uể oải. Snape lại đúng nữa rồi.
“Nhưng…” Snape gật đầu.
"Tôi cũng không phủ nhận là hướng suy nghĩ của cậu không hẳn sai. Dù cách giải quyết thì cực kỳ, cực kỳ ngu xuẩn.”
Y nhìn đứa học trò trước mặt, đôi mắt đang sáng lên vì được công nhận một phần, rồi bất đắc dĩ nói tiếp: “Hãy tìm một vật đủ rắn chắc để chịu đòn thay. Nhưng cần đảm bảo vật đó nằm đúng trên quỹ đạo của bùa chú và chắn phía trước cậu, thay vì dùng thân thể cậu để chắn.”
“Ví dụ như…” Y vung đũa phép.
“Accio.”
Một chiếc bàn gỗ nặng nề lập tức bay đến chắn trước mặt y.
"Tôi chưa học chú này, thưa giáo sư.”
“Nếu cậu đã chịu xem trước sách giáo khoa, thì sẽ biết sau khai giảng, lớp Bùa chú sẽ dạy tới nó.”
Harry rất tỉnh táo và chọn không tranh cãi chuyện cậu chưa có sách mới nên không thể học trước.
Cậu tin rằng người đàn ông trước mặt, người luôn tìm ra lý do để trừ điểm và chẳng bao giờ quan tâm đến lý do của người khác, chắc chắn sẽ chất vấn cậu kiểu như: “Sao cậu không đến thư viện tìm sách cũ?”
Mà nói mới nhớ, thư viện Hogwarts chắc chắn phải có sách giáo khoa cũ nhỉ? Dù sao thì trừ cái ông giáo sư chỉ biết cười vào năm hai ra, thì mấy năm qua sách giáo khoa chẳng thay đổi mấy.
“Tập trung, Potter!” Snape quát lớn, giận dữ.
“Chính vì thế mà cậu luôn gặp sự cố đấy!”
“Vâng, thưa giáo sư.” Harry cúi đầu, ngoan ngoãn đáp lời. Nhưng trong lòng cậu thầm rủa: Nổ nồi quặng trong lớp độc dược là tại Neville! Mấy lần bùa chú bay trong lớp là do Seamus! Tất cả tai nạn của cậu đều là bị liên lụy! Ví dụ như từ một kẻ đầu trọc có tên Voldemort chẳng hạn!
-
“Với các loại phòng ngự dạng chịu đựng, luyện kim thuật, trận pháp, thậm chí là độc dược đều hiệu quả và ổn định hơn bùa chú rất nhiều. Ví dụ như ‘Toàn bộ bảo hộ’, nếu được khắc ghi lên một vật phẩm mang theo bên người thông qua luyện kim thì nó có thể tự động kích hoạt trong lúc nguy cấp, cứu cậu khỏi cái chết trong gang tấc.”
“Luyện kim thuật là…” Harry lúng túng giải thích dưới ánh mắt nửa cười nửa như trêu chọc của Snape. “Tôi chưa từng học qua, thưa giáo sư.”
“Thực tế là nếu năm ba cậu chọn môn Cổ ngữ Ma pháp và Số học tiên đoán, thì giờ này đã biết chúng là tiền đề của luyện kim thuật và trận pháp rồi. Tôi nghĩ, có lẽ đến năm thứ năm, cô bé Granger sẽ bắt đầu có những tác phẩm luyện kim đơn giản đầu tay.”
Ánh mắt và khóe miệng của người đàn ông đồng loạt rũ xuống: Taooi chỉ hy vọng chúng không được dùng để giúp các cậu chép bài tập.”
“Chúng tôi không có.” Giọng Harry càng lúc càng nhỏ dưới ánh nhìn của Snape. Được rồi, ít ra thì Ron đúng là hay tham khảo thật. Nhưng chắc chắn Hermione sẽ không bao giờ đồng ý, đúng không?
“Vậy tôi còn kịp đăng ký hai môn đó sau khai giảng không, thưa giáo sư?” Harry hỏi tiếp, đầy hy vọng.
“Thật tiếc, tôi không phải là Viện trưởng nhà Gryffindor.” Snape nở một nụ cười giả tạo. “Vấn đề này cậu phải hỏi giáo sư McGonagall. Dù saotaooi rất mong được nhìn thấy cậu ngồi học chung với lũ học sinh năm ba. Hoàn toàn hợp lý, đúng chứ?”
“Vâng, thưa giáo sư. Tôi hiểu rồi, thưa giáo sư.” Harry đáp mà như gà trống bị vặt lông. Không nói đến việc giáo sư McGonagall có đồng ý không, chỉ riêng việc bị đám bạn cùng nhà cười nhạo thôi cũng đủ khiến cậu độn thổ rồi.
“Tôi nghĩ tôi không trông mong cậu có thể hiểu được điều gì mới là thực sự quan trọng, Potter.” Snape nói bằng giọng đầy hàm ý.
Trong hai tuần trước khai giảng, Harry đã đọc sách suốt năm ngày, học bảy buổi, hoàn thành ba bài luận dài hơn sáu inch.
Trong thời gian đó, cậu bị thương N lần do phòng ngự thất bại hoặc không hiệu quả, rồi bị Snape cưỡng chế uống N lọ độc dược.
Nhưng tạ ơn Merlin, Snape không gọi cậu là Cậu Bé Vàng thêm lần nào, và khả năng phòng thủ của cậu trong Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thực sự tiến bộ vượt bậc. Trong buổi tập cuối cùng, cậu thậm chí đã thành công dùng tổ hợp “Inflates – Stupefy – Relashio” để hạ gục giáo sư Độc dược, khiến y không thể phản công trong một lúc.
“Rất tốt. Giờ thì, cậu có thể rời khỏi văn phòng của tôi rồi.”
“Tôi không cố ý đâu, thưa giáo sư!” Niềm vui vừa mới lóe lên vì có thể đánh bại Snape lập tức tan biến, Harry hoảng hốt giải thích.
Snape cau mày nhìn đứa nhỏ nhà Potter lúc nào cũng chẳng biết đầu óc đang nghĩ gì: “Hai ngày tới tôi đều có cuộc họp giáo viên, không rảnh giúp Albus trông trẻ.”
Y nhìn cậu thiếu niên đang lộ vẻ mơ hồ, nhướn mày nói: “Tôi đoán là cậu biết sắp khai giảng rồi chứ?”
Sự mơ hồ nhanh chóng biến thành hoảng loạn. Harry hét toáng lên: “Tôi còn chưa mua gì hết!”
Bởi vì tờ thông báo khai giảng bị cậu kẹp trong một quyển sách rồi quên béng luôn.
“Không bất ngờ.” Snape kết luận ngắn gọn.
“Tôi có thể từ trường đến Hẻm Xéo không, thưa giáo sư?” Cậu thiếu niên nhìn người đàn ông áo đen với ánh mắt tha thiết. Gần như là tin tưởng từ tận đáy lòng, như thể đây không phải là giáo sư Độc dược đáng ghét nhất Hogwarts, mà là người thân thiết nhất của mình.