Chương 11

Harry gào thét trong lòng, nhưng lại chẳng thể nào kìm nén được dòng nước mắt không mời mà đến, cũng chẳng thể ngăn cản từng đợt uất ức dâng lên nghẹn cổ.

Sụp đổ, chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc.

Cậu thiếu niên từng chịu đựng những lời mỉa mai không lý do suốt bao năm của giáo sư Độc dược cúi đầu, nghẹn ngào lau nước mắt, sụt sịt nói: “Xin… Xin lỗi, giáo sư. Tôi… Tôi về… Về tháp viết nốt bài luận ạ.”

“Chín giờ sáng mai, Potter.” Giọng Snape trầm thấp, đôi mắt trống rỗng, gương mặt không chút biểu cảm.

-

Đêm đó, Harry có một giấc mơ kỳ quái.

Trong mơ, ba mẹ cậu không chết. Và Snape, dưới sự kiên quyết của mẹ cậu, đã trở thành cha đỡ đầu của cậu (Merlin ơi, Harry nhớ lại mà muốn thét lên hàng nghìn lần tên ngài ấy).

Khi cậu nhập học Hogwarts, y trở thành vị giáo sư thiên vị cậu nhất. Vì cậu, y chưa từng trừ điểm Gryffindor một lần nào.

Tỉnh dậy vì nụ cười của Snape trong mơ, Harry - cảm thấy bản thân chắc chắn có vấn đề về thần kinh - Potter chui hẳn đầu vào chăn, định nghẹt thở chết quách cho rồi.

“Nếu là thật thì…” Cậu thò mặt ra khỏi chăn, hai má đỏ ửng. Chắc cũng không tệ?

“Ôi không” Khi nhận ra bản thân đang nghĩ về lợi ích của việc có đến hai người cha đỡ đầu, Harry lập tức rêи ɾỉ rồi lại chui tọt vào trong chăn.

Lại là một buổi sáng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau khi chịu đựng màn trình bày luận điểm trực tiếp tra tấn thần kinh xong, Harry cuối cùng cũng được giáo sư Độc dược kiêm gia sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tha cho một lần. Ít ra hôm nay y không tiếp tục đưa ra bình luận độc địa nào về cái thứ được gọi là não của cậu.

Harry đoán có lẽ là vì quan điểm của cậu lần này nghe cũng có vẻ dùng được?

Hôm qua, cậu quả thật đã nhận ra vấn đề của mình. “Expelliarmus – bùa giải giới” là một loại bùa có yêu cầu rất cao về độ chính xác, câu lệnh lại tương đối dài. Khi dùng để đánh úp thì hiệu quả rất tốt, nhưng trong một trận đối đầu trực diện, khả năng bị né tránh hoặc bị cắt ngang lại cao hơn rất nhiều so với tỷ lệ thành công.

Trái lại, những bùa mang tính phạm vi như “Expulso – bùa bay đất cát” hay “Incarcerous – bùa trói buộc” sẽ phù hợp hơn để phá vỡ nhịp độ tấn công của đối phương.

Hoặc có thể dùng “Incarcerous” rồi tiếp nối bằng “Expelliarmus”? Hoặc dùng bùa thổi phồng “Inflates” cũng khả thi.

“Quan điểm không tệ.” Giáo sư Độc dược của cậu gật đầu tán thành, và ngay sau đó là: “Một bài luận dài sáu inch, giao nộp vào ngày kia. Chủ đề là những loại bùa chú phù hợp để khống chế đối thủ.”

Đối mặt với gương mặt như ăn phải khổ qua của cậu thiếu niên, y chậm rãi bổ sung: “Viết bằng cỡ chữ bình thường, Potter. Nếu tôi còn thấy kiểu chữ như hôm nay nữa thì viết lại từ đầu.”

“Vâng, thưa giáo sư.” Harry kéo dài giọng, đáp lại bằng vẻ mặt uể oải.

Buổi học chiều hôm đó thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của Harry.

Nếu tạm thời bỏ qua cách nói chuyện của Snape, sẽ dễ dàng nhận ra các phần giảng giải của y đều rất rõ ràng, sâu sắc mà không khô khan. Harry nghi ngờ rằng ngay cả chính giáo sư Lupin cũng chỉ có thể đạt đến trình độ ấy, chứ không hơn.

Snape chia các loại phòng ngự thành ba dạng: phản đòn, xua tan, và chịu đựng. Ví dụ như thần hộ mệnh là dạng xua tan, còn bùa khiên là dạng phản đòn, và loại bùa “Totalis Protego – toàn bộ bảo hộ” mà y đã dùng trong trận đấu thử hôm trước thì thuộc dạng chịu đựng.

“Năm ba, các cậu đã học cách phòng ngự trước những sinh vật ma thuật khác nhau, nhưng hiếm có ai dạy một cách hệ thống về cách phòng ngự trước từng loại bùa chú cụ thể. Bởi vì bùa chú không có một dạng phòng ngự tiêu chuẩn.”

“Ngoài né tránh ra, còn có phản đòn, xua tan hoặc phá giải, và chịu đựng. Bất cứ phương pháp nào có thể giúp tránh hoặc giảm thiểu thương tổn đều được tính là phòng ngự hiệu quả và không nhất thiết phải là bùa chú.:

“Potter, nếu tôi ném vào cậu một bùa Sectumsempra và yêu cầu cậu dùng phương pháp chịu đựng để phòng ngự, cậu sẽ làm gì?”

“Ơ… Là cái bùa Totalis Protego mà thầy từng dùng ạ?” Harry do dự đáp.

“Tôi đoán cậu chưa từng học bùa chú này. Và bùa chú ấy, sức mạnh của nó phụ thuộc hoàn toàn vào trữ lượng và khả năng điều phối ma lực của người dùng. Phần lớn pháp sư khi sử dụng nó còn chẳng đỡ nổi một quả Bludger. Tôi nghĩ cậu có kinh nghiệm sâu sắc với loại bóng đó?”

Là kẻ từng nhiều lần bị bóng bay truy đuổi, Harry, vị khách quen của Bệnh Thất, đương nhiên gật đầu: “Vậy thì tôi sẽ né ạ.”

“Tôi nhắc lại dùng phương pháp chịu đựng để phòng ngự.”

Harry ngẫm nghĩ một lúc, liếʍ môi rồi dè dặt đáp: “Vậy tôi sẽ dùng Petrificus Totalus để hóa đá bản thân?”

Snape quay lại nhìn cậu, ngạc nhiên: “Sau đó bị băm vụn thành đống đá vụn? Tội nghiệp cô bé mọt sách và cậu bạn Weasley đáng thương của cậu sẽ phải vừa khóc vừa ghép cậu lại như ghép hình sao?”