Chương 1

Hogwarts, Bệnh Thất.

Cậu bé gầy gò với mái tóc đen rối xù ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp không có tiêu cự nhìn ra ngoài.

“Harry như vậy bao lâu rồi?” Hermione nhỏ giọng hỏi Ron, người đang dụi mắt bên cạnh, với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Lúc hai cậu vèo một cái biến mất, rồi lại vèo một cái xuất hiện lại thì cậu ấy như vậy luôn đó.” Cậu nhóc tóc đỏ vừa nhận lấy ít đồ ăn vặt từ bạn bè mang tới, vừa nhỏ giọng đáp: “Có khi nào là di chứng của cái phép thuật kỳ lạ mà cậu dùng không?”

“Ron, không ai có thể tồn tại ở hai nơi cùng lúc.” Hermione trừng mắt nhìn cậu ấy, nếu trong tay có cuốn sách nào thì chắc chắn cô sẽ không ngại nện vào đầu cậu bạn tóc đỏ ngu ngốc này một cái rồi.

“Và cũng không có thứ gọi là di chứng.” Mặc dù ngoài miệng nói chắc chắn như vậy, nhưng cô bé phù thủy thông minh nhất năm thứ ba vẫn quyết định khi rời khỏi Bệnh Thất sẽ lập tức tìm Viện trưởng hoặc Hiệu trưởng để xác nhận lại.

Dường như đã chú ý tới cuộc trò chuyện của bạn bè, Harry quay người lại, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, càng khiến sắc mặt vốn đã tái nhợt càng nhợt nhạt hơn: “Tớ không sao đâu, Hermione. Chỉ là tớ có vài chuyện cần suy nghĩ kỹ.”

Rồi cậu vươn vai, quay sang nhìn Ron, người đang nằm giường bên, thì đã nở một nụ cười tươi như mọi ngày: “Này, Ron! Cậu nhớ phải chừa lại cho tớ chút đồ ăn đấy! Tớ gần như nhịn đói cả ngày rồi!”

Cô bé phù thủy tóc nâu khẽ bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn tinh tế không truy hỏi gì thêm. Cô cúi đầu thì thầm: “Trên đường đi ra ngoài từ Đại Sảnh Đường tớ gặp Hagrid, chú ấy trông rất kích động.”

“Vì Buckbeak à?” Ron chen vào hỏi.

“Đúng là vì Buckbeak. Nhưng còn một chuyện nữa, sáng nay giáo sư Snape đã nói ra thân phận thật của giáo sư Lupin trước toàn bộ học sinh Slytherin. Ngài ấy nói tiếng sói tru trong Rừng Cấm tối qua là do vấn đề nhỏ của giáo sư Lupin gây ra.”

“Cái tên dơi già xấu xí đầy dầu ấy! Sao hắn ta dám…”

Hermione phớt lờ sự giận dữ của cậu bạn tóc đỏ, và cả ánh mắt trống rỗng của người còn lại. Cô nhanh chóng nói tiếp phần còn lại: “Giáo sư Lupin đã từ chức rồi. Hagrid nói thầy ấy đang thu dọn đồ đạc. Ôi, Harry…”

Cậu bé tóc đen đã nhảy xuống giường, chạy thẳng ra khỏi Bệnh Thất.

Tiếng quát không hài lòng của bà Pomfrey vang lên phía sau: “Còn chưa đến buổi trưa! Trò vẫn chưa được xuất viện!”

-

Harry Potter cảm thấy đầu óc mình rối hơn cả tóc. Giống như có hơn chục cuộn len đang quấn chặt lấy nhau. Dựa vào kinh nghiệm từng giúp bà Figg gỡ len, cậu biết rất rõ muốn gỡ hết đống này thì một buổi chiều là không đủ.

Mà khi chưa gỡ xong đống len rối ấy, đầu óc cậu hoàn toàn không thích hợp để làm bất cứ việc gì cần suy nghĩ.

Thế mà cậu vẫn xông thẳng vào văn phòng giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của mình, khiến người đàn ông đang bắt đầu thu dọn đồ đạc suýt giật mình đánh rơi cả vali.

Biết đâu ở đây sẽ có một sợi len đầu mối. Cậu thầm nghĩ.

-

“Harry, thầy nghĩ trò vẫn chưa được xuất viện.” Người đàn ông nở nụ cười dịu dàng, vung đũa phép một cái để chiếc ghế gần bức tường bay đến gần bàn.

“Ngồi đi nào, trò cần nghỉ ngơi.”

“Giáo sư, Hermione nói cô ấy gặp Hagrid, và thầy từ chức rồi?” Harry liếʍ môi, phát hiện cổ họng mình đã khô khốc khàn đặc.

Lupin đưa cho cậu một ly nước bí ngô cùng một thanh chocolate: “Đúng vậy.”

“Tại sao ạ? Thầy là giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám giỏi nhất của bọn em!”

“Thầy là người sói, Harry. Thầy từng nghĩ mình có thể đảm nhận công việc này.” Lupin cười khổ.

“Nhưng sau tối qua, thầy nghĩ Severus đã đúng, và lo lắng của các phụ huynh cũng có lý. Thầy không thể tưởng tượng nổi nếu sáng nay tỉnh dậy phát hiện trò, Hermione hoặc Ron bị thầy cắn thì thầy sẽ phải đối diện với trò và gia đình nhà Weasley như thế nào.”

“Không, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu!” Harry vội vàng phản bác, giọng nói có phần kích động.

“Nhưng thầy biết là có thể.” Nụ cười của Lupin càng thêm cay đắng.

“Khi đã biến hình, người sói hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng và sự khát máu.”

Hắn không nhìn cậu nữa, mà cúi đầu tiếp tục dọn dẹp ngăn kéo của mình.

Harry nhìn chăm chú ly nước bí ngô, cố vắt óc nghĩ cách giữ thầy Lupin ở lại. Nhưng rõ ràng cái đầu rối như tổ quạ này chẳng giúp ích được gì.

“Uống một ngụm đi, trò cứ nhìn chằm chằm vào ly nước bí ngô như thể muốn nó tự bay vào miệng vậy.” Giọng nói dịu dàng của giáo sư Lupin vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ rối loạn của cậu: “Trông trò như thể đang định niệm một lời nguyền phức tạp vào ly nước đó.”

Lần này, hắn mỉm cười thật lòng, trong đôi mắt lấp lánh vẻ vui mừng.

“Trò làm rất tốt, Hiệu trưởng Dumbledore đã kể cho thầy nghe rằng trò đã cứu sống không ít người. Một thần hộ mệnh mạnh mẽ với hình dạng thật sự.” Hắn nháy mắt một cách bí ẩn.