Bị bắt nạt nhiều rồi, An Ngư chỉ cần nghe liền hiểu lời của Thẩm Bội Nhu tuyệt đối không phải ý tốt, dù sao cũng chẳng có gì hay cho cậu cả.
Chưa nói đến chuyện có sưng hay không, rốt cuộc ai nói mới tính, trước khi phán đoán được, Thẩm Bội Nhu chắc chắn muốn lật chăn của cậu lên xem. Mà cậu thì tuyệt đối không muốn cho hắn nhìn, vừa xấu hổ lại vừa sợ hắn sẽ tiếp tục làm cái chuyện kia.
An Ngư giữ chặt lấy chăn, đôi mắt tròn long lanh nhìn về phía Thẩm Bội Nhu. Cậu phồng má, làm ra vẻ bướng bỉnh: “Chính là sưng rồi, không cho thiếu gia xem.”
Cậu gắng gượng tỏ ra cứng rắn như cái bóng khí được bơm phồng lên để giả thành quả dưa hấu. Mà giả thì là giả, cuối cùng lại thực sự nổi giận, trừng mắt liếc Thẩm Bội Nhu một cái: “Thiếu gia toàn lừa ta, ta không tin ngài nữa.”
Chỉ một ánh mắt ấy thôi đã suýt khiến Thẩm Bội Nhu mất hết lý trí, luồng điện tê dại lách tách chạy khắp người hắn, sống lưng chợt run lên một cái.
Cảm giác rùng mình ấy đối với hắn mà nói, quả thật hiếm hoi đến mức lạ lẫm. Bỗng nhiên hắn bật ra một tiếng cười lạnh, ba bước hai bước đã giật phăng tấm chăn của An Ngư ném xuống đất.
An Ngư co người lại muốn lùi ra sau, cố gắng dịch từng chút một. Nhưng rất nhanh liền bị Thẩm Bội Nhu nắm lấy cổ chân, thô bạo kéo ra.
Cậu như một con cừu non chờ làm thịt, hay cũng có thể nói là con phù du ngu ngốc muốn lay động đại thụ. Sau mấy lần giãy giụa vô ích, cuối cùng cũng đành phó mặc, phơi bụng ra để cho Thẩm Bội Nhu muốn sờ thế nào thì sờ.
Ban đầu còn tạm ổn, hắn chỉ sờ bụng cậu, thỉnh thoảng nhéo nhéo mấy miếng thịt mềm ở eo nhưng càng sờ lại càng đi lên ngực.
Bị chạm đến chỗ đau, An Ngư xoay người, quay lưng về phía hắn, nói nghẹn một câu: “Đồ lừa đảo.”
Cậu nằm nghiêng chưa bao lâu liền bị Thẩm Bội Nhu kéo thẳng lại, An Ngư tức giận đến nhe răng, chiếc răng nanh nhỏ lộ ra. Thẩm Bội Nhu nhìn thấy vậy, lại bật cười: “Ta lừa ngươi cái gì chứ?”
An Ngư ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, dáng vẻ tội nghiệp: “Thiếu gia nói sẽ bôi thuốc cho ta, ngài gạt ta. Ngài còn dùng tay, giờ càng đau hơn.”
“Phân biệt phải trái cho rõ.” Thẩm Bội Nhu vừa nói, vừa tiếp tục động tay. Bàn tay hắn vừa vặn có thể bao trọn lấy phần hơi nhô lên kia, chậm rãi, nhẹ nhàng xoa nắn: “Bị trẹo chân, chân sưng thì chẳng phải phải xoa nhiều mới mau khỏi sao? Chỗ này cũng cùng một đạo lý.”
Nhưng đây đâu phải trẹo chân! Ngực và cổ chân sao có thể giống nhau được? An Ngư đẩy tay hắn ra, muốn lăn người chui vào trong giường.
Đáng tiếc, trong mắt Thẩm Bội Nhu, mọi giãy giụa của cậu đều là công dã tràng. Hắn nắm lấy đai áo cậu, toan lột hắn sạch sẽ.
Hắn nghĩ, tốt nhất là trói luôn cả hai tay An Ngư lại, để cậu khỏi giãy lung tung, kẻo thật sự biến thành con cá quẫy trong lưới.
An Ngư chẳng giữ được trên cũng không che nổi dưới, run rẩy cầu khẩn: “Thiếu gia, ta chưa chuẩn bị… Có thể… Có thể…”
Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Bội Nhu dọa cho nghẹn lại trong bụng.
Thẩm Bội Nhu, cái tên nho nhã ôn hòa, gương mặt cũng giống vậy, nhìn chung chẳng hề mang sát khí. Chỉ có đôi mắt kia là quá hung hãn, một khi nét mặt không biểu cảm thì thật sự đáng sợ.
Chỉ cần hắn lạnh mặt một cái, lần nào An Ngư cũng bị hù đến sợ chết khϊếp.
Cả người cậu trần trụi, bị Thẩm Bội Nhu đè lên, bàn tay hắn lướt qua bụng dưới vài lượt. An Ngư trong lúc quẫn bách liều mạng giãy, lại vô tình chạm phải một thứ.
Tim cậu như muốn nổ tung. Nhưng bi kịch hơn, Thẩm Bội Nhu không chỉ kéo tay cậu cởi y phục của hắn, mà còn nắm lấy tay cậu, ép cậu chạm vào…
Hàng vạn ý nghĩ chen chúc trong đầu, rõ ràng Thẩm Bội Nhu chưa thật sự làm gì, thế mà An Ngư lại có cảm giác bản thân đã bị hắn giày vò đến thân bại danh liệt. Cậu bật khóc, thảm thiết kêu: “Đau quá, lớn quá, ta không chịu nổi đâu.”
Nước mắt cậu như chảy mãi không dừng, khóc hết đợt này lại đến đợt khác. Khóc xong một hồi, lại tiếp tục òa lên. Bàn tay chống lên bụng Thẩm Bội Nhu, cậu nức nở cầu xin: “Thiếu gia, tha cho ta đi, được không… Ta thề sau này sẽ không dám nói dối nữa… Thiếu gia… Thiếu gia…”
Thẩm Bội Nhu không nói một lời.
An Ngư tuyệt vọng thì thào: “Ta sẽ không chịu nổi mất… Ta sắp không chịu nổi rồi…”