Chương 4

Lần này thì đến lượt Thẩm Bội Nhu im lặng, cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt An Ngư, yên tĩnh, cẩn thận quan sát một lúc. Sau đó, ánh mắt hắn hạ xuống, lướt qua cằm và đoạn cổ lộ ra của An Ngư, rồi quay trở lại gương mặt.

An Ngư vừa khóc xong, mắt mũi đều đỏ hoe như được phủ một lớp phấn hồng, vừa đáng thương vừa khiến người khác rung động.

Thẩm Bội Nhu đẩy chăn ra, vòng tay ôm eo An Ngư. An Ngư áp trán vào ngực hắn, hắn chỉ có thể nửa ôm lấy cậu: “Giả bộ gì chứ, ta vốn chẳng dùng nhiều sức, khóc thảm thế này là cho ai xem?”

An Ngư nuốt hết tủi thân vào bụng. Cái đó mà gọi là không dùng sức sao? Mông cậu sắp nát ra rồi.

Tuy nhà cậu nghèo nhưng khổ như vậy cậu chưa từng chịu bao giờ, khổ đến mức muốn chết, cậu lại bỗng dưng can đảm hơn.

“Nếu biết giúp là như thế, ta đã chẳng cần ngài.” An Ngư bĩu môi, khịt khịt mũi. Cậu tức mình, lấy trán húc vào ngực Thẩm Bội Nhu, không nhịn được oán trách: “Ta đã nói là không cần rồi, vậy mà còn đánh, ta đã khóc rồi cơ mà.”

Cậu nghĩ mình thật ngốc, đúng là không hiểu nhưng đâu phải không học được.

An Ngư càng nghĩ càng thấy tủi, vừa vì đĩa bánh lạnh lăn lóc trên đất, vừa vì cái mông chịu tội của mình.

Cậu lẩm bẩm mãi không ngừng, giọng nhỏ như muỗi kêu, vo ve một lúc sau thì bị Thẩm Bội Nhu bịt miệng lại. Hắn cau mày, giọng mang chút quát mắng: “Đừng ồn, làm ta nhức đầu.”

Vai An Ngư run lên, nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần bị đánh tiếp.

Chờ mãi… Chờ mãi… Đến lúc mở mắt ra đã là ban ngày, vậy mà cậu vẫn chưa đợi được cái bạt tai của Thẩm Bội Nhu.

Khi tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn mình cậu, sờ vào chăn bên cạnh đã lạnh, chắc Thẩm Bội Nhu đã đi từ sớm.

An Ngư vươn vai, chậm rãi xuống giường. Cậu liếc một cái đã thấy trên bàn bày vài món ăn, cái đĩa bánh lạnh tối qua cậu ăn chỉ còn vài miếng giờ cũng được đầy lại. Tâm trạng vốn âm u lập tức sáng bừng.

Mông còn đau, không thể ngồi, cậu bèn dựa vào mép bàn, trước gắp vài miếng bánh lạnh ăn, rồi cầm đũa nếm từng món một.

Đang ăn ngon lành, “diêm vương sống” Thẩm Bội Nhu bất ngờ “rắc” một tiếng đẩy cửa bước vào. An Ngư giật mình, tay run làm rơi đũa, lăn lóc khắp bàn.

Người cũng rơi xuống, ngồi phịch xuống đất.

Khóe miệng Thẩm Bội Nhu giật nhẹ. Sau chuyện tối qua, không biết trong mắt An Ngư hắn biến thành yêu quái phương nào, chỉ mới gặp mặt đã sợ đến thế.

Nhưng lần này hắn không đến để dọa An Ngư. Hắn đã cho người điều tra, quả nhiên tối qua mình không nghĩ quá. An Ngư thực sự khác người khác, không phải loại kế thất từ kỹ viện chọn về mà là một kẻ mệnh khổ trong sạch, vì đổi lấy một cỗ quan tài mà bán mình.

Không cần phải làm khó.

“Ta đã viết hưu thư cho ngươi rồi.” Thẩm Bội Nhu kéo An Ngư dậy, nửa ôm lấy, rút từ tay áo ra tờ hưu thư đã viết xong, đặt vào tay An Ngư: “Ta bỏ ngươi, bạc không cần trả, mẹ ngươi cũng sẽ được chôn cất, ngươi đi đi.”

An Ngư sững sờ. Đây chẳng phải kiểu “đánh một bạt tai rồi cho một viên kẹo” sao? Không đúng, chắc hắn thấy cậu ngu ngốc nên mất hứng rồi.

Ngón tay cậu co lại, cắn răng nhét hưu thư trả lại vào tay Thẩm Bội Nhu. Hắn mà không hứng thú với mình thì tốt, sẽ không cởi đồ cậu nữa. Mà nếu không làm những chuyện đó thì cậu chẳng muốn đi đâu cả. Ở nhà họ Thẩm có cơm ăn, có bánh lạnh, có thể sống, cậu không muốn đi ăn xin.

“Không chịu sao?” Thẩm Bội Nhu khẽ liếc cậu một cái, lập tức hiểu, nói: “Ngươi muốn bao nhiêu bạc?”

Bạc rồi cũng tiêu hết, huống chi cậu đâu dám đòi hắn nhiều như vậy. Dù không biết chữ nhưng An Ngư vẫn hiểu nên chọn một bữa cơm hay là cơm cả đời. Cậu lắc đầu: “Đã gả vào đây, ta chính là người của thiếu gia rồi.” Nói đến đây thì mặt đỏ bừng: “Ta chẳng muốn đi đâu hết, ta ở lại đây.”

Rồi cậu lại lỡ miệng thêm một câu: “Hơn nữa… Hơn nữa tối nay mẹ ta mới được chôn…”

Thẩm Bội Nhu liền hiểu, thì ra là không tin mình. Một khi đã nghi ngờ, nói gì cũng vô ích. Hắn qua loa phất tay: “Vậy mai nói tiếp.”

Nói xong, hắn bỏ đi, đến tận hoàng hôn mới về. An Ngư cả ngày ở trong phòng, ngoài lúc đi vệ sinh thì chưa từng bước qua cửa. Cậu chẳng thấy buồn chán, ba bữa có người mang tới, còn có nước để rửa mặt rửa tay.

Chỉ tiếc một điều là Thẩm Bội Nhu lại xuất hiện.

Hắn nằm chỗ hôm qua, An Ngư thu mình vào bên trong, thấy hắn cởϊ áσ ngoài rồi ném hưu thư lên gối.

An Ngư nhắm mắt nhưng thế nào cũng không ngủ được, đầu óc toàn là tờ giấy kia, hối hận không thôi. Sao lúc đó lại không nhận lấy? Nếu sau này Thẩm Bội Nhu lại đánh, có tờ giấy này, cậu có thể chạy bất cứ lúc nào.

Nghĩ tới nghĩ lui đến nửa đêm, An Ngư vẫn thấy bất an, lén lút nhích lại gần, định trộm lấy hưu thư bên gối Thẩm Bội Nhu.

Cậu tưởng mình hành động rất khẽ. Nhưng thật ra ngay lúc cậu ngồi dậy, Thẩm Bội Nhu đã tỉnh. Hắn nhắm mắt giả vờ ngủ, muốn xem An Ngư định giở trò gì.

An Ngư vụng về, cái mông còn đau chưa khỏi, không biết sao lại vấp, mất sức nơi cánh tay, cả người đổ xuống, trớ trêu là môi cậu lại chạm đúng môi hắn.

Chuyện này khiến Thẩm Bội Nhu cũng phải kinh ngạc. Giữa đêm không ngủ, An Ngư lại đợi hắn ngủ rồi làm kẻ vô lại, trộm hôn hắn sao?

Rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?