Trước đây, ông ta quả thực đã có chút cảm giác tội lỗi với đứa con trai này. Tuy nhiên, tất cả những điều đó đã tan biến theo cái chết của Phương Nhĩ Nhã, giờ đây chỉ còn lại hận thù.
Nếu không phải vì Đường Mộ Ngôn, Phương Nhĩ Nhã sẽ không tức giận lái xe rời đi, sau đó sẽ không gặp tai nạn giao thông, đến cuối cùng ông ta thậm chí còn không được nhìn mặt Phương Nhĩ Nhã lần cuối.
Thực ra, bà cụ Đường đã nói sai một điều, quả thực ông ta ích kỷ, nhưng tình yêu ông ta dành cho Phương Nhĩ Nhã cũng không phải giả dối.
Nếu như ông ta không bị sự xuất hiện của tình đầu làm rối loạn suy nghĩ, nếu như ông ta không nảy sinh một chút lòng thương hại và cảm giác mắc nợ với đứa bé đó, nếu như ông ta không mặc kệ ý đồ của tình đầu là gì, nếu như lúc đó ông ta đuổi theo thì mọi chuyện sẽ không thành ra thế này.
Đáng tiếc, trên đời này không có “nếu như”, không có “giả sử”, không có khả năng làm lại từ đầu. Sự ra đi của Phương Nhĩ Nhã quá đột ngột, đây cũng là lý do tại sao ông ta lại không muốn chấp nhận hiện thực đến vậy.
Đường Văn An dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, trượt lưng xuống sàn nhà. Ông ta vò mạnh tay vào tóc, vùi mặt vào khuỷu tay. Hóa ra một ngôi nhà không có vợ lại lạnh lẽo đến đáng sợ như vậy.
Như để chứng minh mình không phải là một kẻ cặn bã chỉ biết yêu bản thân, ông ta cực kỳ bài xích việc tái hôn, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã cảm thấy ghê tởm về mặt sinh lý.
…
Đường Tịnh tắm xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hơi nóng. Cô ôm máy tính bảng nằm sấp trên giường, đang gọi video với bà ngoại.
Trong màn hình, bà lão lớn tuổi thanh lịch, đoan trang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn Đường Tịnh đầy vẻ hiền từ: “Về đó rồi, cháu có khỏe không? Nếu có gì tủi thân, nhất định phải nói cho bà ngoại biết, nhớ chưa?”
“Vâng, bà ngoại yên tâm, không ai dám làm cháu tủi thân đâu ạ.” Đường Tịnh ôm cằm, cười hỏi: “Bà ngoại, hôm nay mẹ cháu thế nào rồi ạ?”
“Hôm nay Lâm Na rất tốt.” Bà lão nghe Đường Tịnh hỏi vậy, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn vài phần: “Con bé dự định đi du lịch châu Phi cùng với Jolson.”
“Vậy ạ, bà ngoại nhớ lúc đó cho cháu xem ảnh nhé.” Đường Tịnh nói chuyện thêm một lúc với bà ngoại rồi mới kết thúc cuộc gọi video.
Hơn một năm trước, sau vụ tai nạn xe, Đường Tịnh tỉnh lại và đã ở nước ngoài. Lúc đó cô lên cơn đau tim, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt vài ngày. Khi tỉnh lại, cô biết rằng Phương Nhĩ Nhã bị tổn thương não nghiêm trọng, mất ký ức của hơn mười năm.
Trong trí nhớ của bà, bà mới vừa đón sinh nhật mười tám tuổi, chưa từng gặp Đường Văn An, chưa từng trải qua những lừa dối hoang đường và tổn thương đó, cũng chưa từng sinh con.
Bác sĩ đã nhiều lần xác nhận rằng nếu không can thiệp điều trị thêm, đoạn ký ức này sẽ không thể tìm lại được.
Sau khi Đường Tịnh biết chuyện có chút buồn, nhưng đồng thời lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Quên đi những chuyện không vui đó, mẹ vẫn là công chúa nhỏ được bà ngoại và ông ngoại nâng niu trong lòng bàn tay.
Vậy thì hãy xóa bỏ những quá khứ đó đi, cứ coi như mẹ thực sự mới mười tám tuổi, cuộc đời vừa mới chỉ bắt đầu. Khi cô nói quyết định này với bà ngoại, hốc mắt bà ngoại đã đỏ hoe.
Ai làm ba mẹ cũng mong con cái mình có thể sống thật tốt. Cuối cùng họ đã cùng nhau lừa dối Đường Văn An, khiến Đường Văn An tin rằng Phương Nhĩ Nhã thực sự đã chết, rằng trên đời hoàn toàn không còn người này nữa.
Sau khi hồi phục sức khỏe trong bệnh viện, Đường Tịnh đã đề nghị trở về nước. Ở lại nhà bà ngoại, sớm muộn gì cô cũng sẽ gặp lại Phương Nhĩ Nhã, cô không muốn Phương Nhĩ Nhã nhớ lại quá khứ, dù chỉ một chút khả năng cũng không được!
Hơn nữa, Phương Nhĩ Nhã đã từng nói, cô là đại tiểu thư nhà họ Đường, là duy nhất!
Dù Phương Nhĩ Nhã đã quên đi tất cả, nhưng những tổn thương đã chịu là có thật, không thể vì quên mà xóa bỏ đi được!