Chương 47: Trúc mã vượt tường hoa đến (13)

Đường Tịnh và Giang Hoán vẫn được xếp vào cùng một lớp, thậm chí còn trở thành bạn cùng bàn.

Vì cả hai học cùng trường, cộng thêm mối quan hệ vô cùng hòa hợp giữa Phương Nhĩ Nhã và bà Giang nên hai bà mẹ đã quyết định cho hai đứa trẻ đi học và về nhà cùng nhau để tiện chăm sóc.

Giang Hoán nhìn người bạn cùng bàn kiêm hàng xóm của mình, thấy cô bé luôn duy trì hình tượng tiểu thư kiêu kỳ và ngạo mạn trước mặt mọi người, trong lòng lại có một cảm giác ưu việt bí ẩn, như thể trên thế giới này chỉ có mình cậu biết những bí mật nhỏ của Đường Tịnh. Ví dụ như, cô không phải ngạo mạn mà là kiêu ngạo đáng yêu, cũng không quá thích trà đen, ghen tỵ với việc người khác có thể chạy nhảy thoải mái, nhưng lòng tự tôn mạnh mẽ khiến cô phải giữ vẻ tiểu thư, không muốn bất cứ ai thương hại.

Cứ tưởng mọi việc sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch như vậy thì nhà họ Đường xảy ra một chuyện lớn, một chuyện được coi là không vẻ vang gì.

Ngày hôm đó, Đường Tịnh và Giang Hoán lên chiếc xe riêng của nhà họ Đường như thường lệ. Xe chạy một vòng đưa Giang Hoán về nhà trước, sau đó mới từ từ lái về nhà họ Đường.

Đường Tịnh đeo chiếc cặp sách nhỏ, đi theo quản gia bước vào nhà.

Không khí trong nhà rất nặng nề, trên ghế sô pha có một bà lão trông khá uy nghiêm đang ngồi. Bên cạnh bà lão là một cậu bé mười một, mười hai tuổi đang ngồi im lặng. Ba Đường hiếm khi xuất hiện ở nhà ngồi ở một bên khác, còn Phương Nhĩ Nhã thì cúi đầu ngồi đối diện ba Đường, lưng bà thẳng tắp, có thể thấy bà đang vô cùng tức giận.

Sự xuất hiện của Đường Tịnh đã phá vỡ bầu không khí im lặng này, cô ngoan ngoãn bắt đầu chào hỏi: “Mẹ, ba, bà nội.”

Bà lão chính là bà cụ Đường, bà nội của Đường Tịnh. Vì Đường Tịnh được sinh ra ở nước ngoài, không thân thiết với bà cụ Đường nên lúc này bà lão dùng ánh mắt gần như là bắt bẻ để đánh giá Đường Tịnh. Sau khi không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào, bà cụ lạnh nhạt đáp một tiếng, rồi chỉ vào cậu bé bên cạnh nói: “Đây là anh cháu.”

Đường Tịnh nhanh chóng nhận ra rằng Phương Nhĩ Nhã đã cứng đờ người lại khi nghe thấy lời này. Hiện tại cô đã không còn là đứa trẻ sáu tuổi, Đường Tịnh mười tuổi hiểu chuyện hơn nhiều so với bạn bè cùng lứa: “Anh? Nhưng không phải mẹ cháu chỉ sinh mỗi cháu thôi sao?”

Cô vừa nói, vừa nhìn sang ba Đường đang im lặng: “Ba, lẽ nào trước khi sinh con ra ba và mẹ còn sinh một người anh sao?”

Vẻ mặt của ba Đường và bà cụ đều cứng đờ trong chốc lát, ba Đường thậm chí còn hơi không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Tịnh, ánh mắt lảng tránh, chỉ nói: “Tịnh Tịnh, con còn nhỏ, con lên lầu đi, chuyện này con nít không cần quan tâm.”

Đường Tịnh bước thêm một bước, nụ cười trên mặt càng thêm đoan trang, thanh lịch. Khí chất tiểu thư được bà ngoại dạy dỗ bấy nhiêu năm giờ phút này thể hiện đến mức hoàn hảo: “Tại sao? Con không phải là một thành viên của gia đình này sao ạ? Xin ba hãy nói cho con biết, đây thật sự là anh của con sao?”

Đôi mắt đen láy, trong suốt của cô bé như có thể nhìn thấu mọi dơ bẩn và xấu xa trên thế gian.

“Tịnh Tịnh, con ngoan, con lên lầu làm bài tập đi.” Phương Nhĩ Nhã cố gắng gượng cười với Đường Tịnh, nhưng rõ ràng bà sắp khóc đến nơi rồi.

Đường Tịnh đi đến bên cạnh Phương Nhĩ Nhã, bàn tay nhỏ bé vẫn còn chút bụ bẫm của trẻ con nắm chặt tay Phương Nhĩ Nhã. Sau khi cô về nước vẫn luôn được mẹ chăm sóc, ba Đường ngày thường bận rộn công việc, mỗi lần về nhà cũng đều vội vàng.

“Tịnh Tịnh, nghe lời mẹ con đi.” Ba Đường nói theo sau Phương Nhĩ Nhã.

“Lên rồi, để mọi người bắt nạt mẹ sao?” Ánh mắt Đường Tịnh nhìn thẳng vào cậu bé: “Tại sao không trả lời câu hỏi của con? Khó trả lời lắm sao?”

“Đủ rồi!” Bà cụ mất kiên nhẫn sa sầm mặt, quát Phương Nhĩ Nhã: “Cô dạy con bé kiểu gì vậy, chiều đến mức nào rồi, người lớn nói thì cứ làm theo là được, còn cãi lại, có còn biết phép tắc không!”

“Con gái con không có lỗi!” Phương Nhĩ Nhã ôm chầm lấy Đường Tịnh vào lòng. Bà không phải là người có tính cách gay gắt, nhưng giờ đây khi vấn đề liên quan đến con gái mình, một người mẹ đương nhiên sẽ dựng lên lớp áo giáp bảo vệ: “Con bé là một thành viên của gia đình này, chẳng lẽ không nên biết câu trả lời sao?”

Bà đột nhiên cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn ba Đường đầy giận dữ: “Người không có phép tắc chẳng phải là mấy người sao? Tự nhiên xuất hiện ở đây, còn mang theo một đứa trẻ bắt tôi nhận, làm gì có cái lý lẽ đó! Đường Tịnh là con gái duy nhất của nhà họ Đường, lập tức mang đứa trẻ kia cút khỏi đây, tôi tuyệt đối sẽ không nhận!”