Phương Nhĩ Nhã không trả lời, bà chỉ có một đứa con gái này, mới đến trường nửa ngày đã thành ra thế này, sao trong lòng có thể không tức giận được chứ? Nhưng bà cũng không phải người không biết điều, liền vẫy tay nói: “Tôi vào xem trước đã.”
Bà nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Đường Tịnh đang nằm ngủ say trên giường bệnh, sắc mặt trông vẫn khá bình thường.
Bác sĩ bệnh viện biết phụ huynh đã đến, vội vã chạy đến phòng bệnh: “Con gái bà đã không sao rồi, sau này xin hãy nhớ kỹ đừng ăn đồ quá lạnh.”
“Được, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ cẩn thận hơn.” Phương Nhĩ Nhã khẽ gật đầu với bác sĩ.
Bác sĩ lại dùng ống nghe kiểm tra nhịp tim của Đường Tịnh: “Lát nữa cô bé truyền dịch xong là có thể về được rồi.”
Giang Hoán đứng ở cửa phòng bệnh, suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng bước vào. Nhìn đại tiểu thư trên giường bệnh, trong lòng Giang Hoán cảm thấy khó chịu, cậu không kìm được đưa tay kéo vạt áo Phương Nhĩ Nhã: “Dì Phương, em gái Tịnh Tịnh thật sự không sao ạ?”
“Ừm, không sao rồi.” Phương Nhĩ Nhã nhìn thấy vẻ lo lắng và tự trách trong mắt Giang Hoán, từ từ ngồi xổm xuống: “Không phải lỗi của cháu đâu. Từ khi sinh ra trái tim của Tịnh Tịnh đã không tốt nên những năm nay mới luôn được nuôi dưỡng ở nước ngoài.”
“Vậy nên cậu ấy mới thích uống trà đen sao?” Giang Hoán hỏi.
Phương Nhĩ Nhã sững sờ một chút, ánh mắt dịu đi: “Vì bác sĩ nói uống trà đen tốt cho tim nên bà ngoại con bé đã ý thức rèn luyện cho nó sở thích uống trà.”
Giang Hoán không hỏi gì thêm, trong lòng ngộ ra.
Hèn chi cô lại thích cờ vua phương Tây, thưởng thức nghệ thuật, piano và violin.
Đường Tịnh khẽ nhíu mày, từ từ mở đôi mắt đen láy như quả nho.
Phương Nhị Nhã vẫn luôn chú ý đến Đường Tịnh, thấy cô tỉnh liền vội vàng tiến lên hỏi: “Tịnh Tịnh à, bây giờ con còn khó chịu không?”
Đường Tịnh lắc lắc cái đầu nhỏ, ánh mắt dừng lại trên người Giang Hoán: “Tớ, có phải tớ đã làm cậu sợ không? Tớ xin lỗi nhé.”
Giang Hoán không nói gì, dáng vẻ đại tiểu thư bây giờ không hề giống con mèo kiêu ngạo nhà cậu nuôi chút nào.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, là con tự muốn ăn, mẹ đừng trách Giang Hoán. Sau này con sẽ không ăn nữa đâu.” Đường Tịnh cúi đầu, lén lút liếc nhìn Giang Hoán một cái.
Giang Hoán cảm thấy hình như đại tiểu thư này có chút đáng thương.
“Mẹ không trách bạn ấy đâu, mẹ cũng không trách con.” Phương Nhĩ Nhã xoa đầu Đường Tịnh: “Hoán Hoán, cháu ở đây chơi với Tịnh Tịnh một lát nhé, lát nữa dì đưa cháu về cùng.”
“Vâng ạ.” Giang Hoán gật đầu.
Phương Nhĩ Nhã bước ra khỏi phòng bệnh, đi nói chuyện với hiệu trưởng Trần và cô giáo Hứa vẫn đang đứng đợi bên ngoài.