Chương 42: Trúc mã vượt tường hoa đến (8)

Cô giáo Hứa biết Đường Tịnh và Giang Hoán là hàng xóm. Sau khi giới thiệu Đường Tịnh với các bạn nhỏ, cô ấy dẫn Đường Tịnh đến bên cạnh Giang Hoán: “Giang Hoán à, từ nay bé Đường Tịnh sẽ ngồi cạnh em nha.”

Nói là bên cạnh nhưng giữa hai đứa trẻ vẫn có một lối đi. Đây là trường mẫu giáo quý tộc, dạy học theo nhóm nhỏ, cả lớp chỉ có tổng cộng mười lăm người.

“Vâng ạ.” Giang Hoán lười biếng đáp một tiếng, vẫn tiếp tục nằm sấp không nhúc nhích.

Đường Tịnh ngồi ngay ngắn vào chỗ, đặt cặp sách vào ngăn bàn giống như các bạn nhỏ khác, sau đó đặt hai tay ngay ngắn, ngồi thẳng lưng. Tư thế của cô và Giang Hoán bên cạnh tạo thành một sự tương phản cực kỳ rõ rệt.

Cô giáo Hứa nhìn thấy vậy thì nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Ban đầu cô ấy còn lo lắng đại tiểu thư này khó gần, giờ xem ra hoàn toàn là một học sinh ngoan ngoãn mà!

Tuy nhiên, một ngày yên bình lại xảy ra chút ngoài ý muốn vào bữa ăn trưa.

Các bữa ăn ở nhà trẻ quý tộc đều do các chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt phối hợp, khẩu phần ăn của mỗi người đều khác nhau. Mặc dù suất ăn của Đường Tịnh rất tinh tế nhưng so với các bạn nhỏ khác thì có vẻ hơi nhạt nhẽo.

Tất nhiên đó không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là các bạn nhỏ khác đều có một cây kem, nhưng Đường Tịnh lại không có.

Giang Hoán thấy ánh mắt cô cứ lén lút quét về phía mình liền nhớ lại cảnh đại tiểu thư nhìn ly nước trái cây của mình ở bữa tiệc.

“Cậu cũng muốn ăn à?” Giang Hoán nghiêng đầu nhìn cô.

“Tớ, tớ không thèm ăn đâu.” Cô bé hừ một tiếng, quay đầu đi.

Mái tóc ngắn màu hạt dẻ hơi xoăn tự nhiên khiến cái đầu nhỏ của cô trở nên đáng yêu hơn.

Giang Hoán: “Ôi, làm sao đây, nhiều thế này, hình như tớ ăn không hết, nhưng lãng phí thức ăn là không tốt, cậu…”

“Thật sao?” Đường Tịnh lập tức quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh. Chính cô cũng không biết biểu cảm của mình lúc này rất giống biểu cảm của con mèo đen nhà cậu khi nhìn thấy cá khô nhỏ: “Lãng phí thức ăn đúng là không tốt, vậy tớ miễn cưỡng giúp cậu ăn một chút vậy, chỉ một chút thôi!”

Khóe miệng Giang Hoán không nhịn được nở nụ cười. Làm sao đây, cậu đột nhiên phát hiện đại tiểu thư này hơi thú vị. Ở trường không thể trêu mèo, nhưng hình như có thể trêu đại tiểu thư này.

Cậu dùng thìa múc đi một nửa, rồi đưa phần còn lại cho cô: “Nè, nhiều thế này tớ ăn không hết đâu.”

“Í, cậu thật là vô dụng quá đi.” Vẻ mặt đại tiểu thư lộ chút khinh bỉ, rồi cô cầm chiếc thìa nhỏ, cẩn thận múc một ít đưa vào miệng.