Tuy lời nói của cô bé nghe khá vô lễ, nhưng Giang Hoán lại cảm thấy, cô hình như cũng không ghét mình lắm. Tư thế và nét mặt đó, có chút giống con mèo đen mà nhà cậu bé đang nuôi.
“Nói thật nhé, nước trái cây này ngon lắm luôn. Trời đang nóng thế này, mát lạnh sảng khoái, nếu cậu không cần thì tớ uống hết đó.” Giang Hoán vừa nói, vừa lại đưa ly lên uống tiếp.
Ánh mắt cô bé bối rối hẳn: “Cái đó… Thật ra…”
Giang Hoán ôm ly ngồi xuống đối diện cô bé: “Thật ra tớ cũng hơi muốn thử trà của cậu. Hay là mình đổi nhé?”
Đường Tịnh thoáng ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên mặt cậu bé: “Thật sao? Cậu thực sự rất muốn uống? Rất rất rất muốn thử đúng không? Vậy thì tớ đành cố gắng mà cho cậu uống một chút đó!”
Đường Tịnh đẩy ly hồng trà đến trước mặt Giang Hoán, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi ly nước trái cây trong tay cậu bé.
Giang Hoán đưa ly nước trái cây cho Đường Tịnh, thấy cô bé xoay nhẹ ly, chuyển phần ly chưa bị cậu bé uống sang phía mình rồi cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ.
Nước trái cây vừa chạm môi, đôi mắt cô bé liền sáng bừng lên.
Giang Hoán có cảm giác, cô bé này càng ngày càng giống con mèo nhỏ nhà mình.
Cậu bé cầm ly hồng trà lên uống thử một ngụm. Vị đầu hơi đắng, nhưng sau đó là một mùi hương trà thoảng nhẹ. Dù vậy, trẻ con thì mấy ai thích uống trà.
Giang Hoán theo bản năng hỏi: “Cậu thật sự thích uống cái này?”
“Tất nhiên rồi!” Đường Tịnh chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi lập tức đưa ly nước trái cây trả lại cho Giang Hoán.
“Thế trước đây cậu chưa từng uống nước trái cây?” Giang Hoán thấy có gì đó không hợp lý. Trông cô bé không giống kiểu ghét nước trái cây chút nào.
“Tất nhiên là không phải!” Đường Tịnh lập tức đáp: “Tớ sao có thể chưa từng uống nước trái cây.”
Thực ra, cô bé chỉ chưa từng được uống nước trái cây có thêm đá. Bà ngoại Đường Tịnh không cho uống, về sau ba mẹ cô bé cũng không cho nên cô bé rất tò mò muốn biết, nước trái cây có thêm đá thì sẽ có hương vị thế nào.
“Thôi, tớ phải quay lại rồi. Trà này để lại cho cậu đó.” Đường Tịnh nói rồi đứng dậy. Là chủ nhân của yến tiệc, rời khỏi quá lâu cũng là một hành vi thiếu lịch sự.
Giang Hoán nhìn bóng lưng cô bé rời đi rồi cúi đầu nhìn hai ly đồ uống trước mặt.
Cậu vươn tay, cầm ly hồng trà lên uống cạn rồi chép miệng: “Rốt cuộc ngon chỗ nào nhỉ?”
Cậu bé dứt khoát cầm luôn ly nước trái cây của mình, uống nốt phần còn lại. Đến khi uống xong mới nhận ra, vừa rồi hình như cậu đã uống đúng phần miệng Đường Tịnh vừa chạm.
Vốn chẳng có gì to tát, nhưng nhớ lại khoảnh khắc cô bé cố tình xoay ly tránh miệng mình, Giang Hoán bỗng thấy trong lòng hơi bối rối kỳ lạ.
******
Bữa tiệc tại nhà họ Đường được tổ chức cực kỳ thành công. Việc đại tiểu thư của nhà họ ngoan ngoãn, đáng yêu, đa tài đa nghệ, lại khéo léo và duyên dáng khiến danh tiếng của cô bé chỉ sau một đêm đã lan truyền khắp giới thượng lưu Thanh thị.
Những lời khen ngợi đó, Đường Tịnh không hề khách sáo mà đón nhận. Bởi vì cô bé vốn dĩ chính là kiểu người ngoan ngoãn, tài giỏi, tinh tế và đáng yêu như vậy.
“Tịnh Tịnh! Con chuẩn bị xong chưa? Sắp đến giờ đi nhà trẻ rồi.” Hôm nay, Phương Nhĩ Nhã đặc biệt ở nhà, chính là để đưa Đường Tịnh đến trường.