Chương 39: Trúc mã trèo qua tường hoa đến (5)

Ở tuổi này, rất hiếm đứa trẻ nào được gia đình đầu tư bài bản đến thế. Thường thì chỉ cần vui vẻ là đủ, mấy ai được học hành nghiêm túc từ sớm.

Giang Hoán nghe xong cảm thấy cực kỳ khó chịu: [Cô đại tiểu thư này đúng là giả tạo quá mức, chẳng thú vị chút nào.]

Cậu bé bưng một ly nước trái cây thêm đá, tranh thủ lúc ba Giang không chú ý, len lén đi ra ngoài.

Ở giữa vòng vây của các bạn nhỏ, Đường Tịnh vẫn giữ nụ cười chuẩn mực hoàn hảo. Mặc dù trong lòng đã sớm thấy phiền, nhưng từ nhỏ đã được bà ngoại dạy dỗ, khả năng nhẫn nhịn của cô bé quả thật phi thường.

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, Đường Tịnh bưng một ly hồng trà, giữa ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, rời khỏi đại sảnh.

Mãi đến khi rẽ vào sau bức tường hoa, nụ cười trên gương mặt cô bé mới biến mất. Đường Tịnh khẽ thở dài, ánh mắt vô thức dừng lại nơi chiếc bàn nhỏ, nơi có một ly nước trái cây với đá vẫn còn lạnh.

Đêm hè oi ả, ly thủy tinh đọng sương trong suốt, đá lạnh tan chảy trong lớp nước trái cây cam vàng. Cảnh ấy không hiểu sao lại mang theo cảm giác mát lạnh đầy cuốn hút.

Giang Hoán vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì trông thấy cô bé quen thuộc giữa đám đông.

Đường Tịnh đang nhìn chằm chằm ly nước trái cây mà cậu bé để lại trên bàn. Ánh mắt ấy, nhìn thế nào cũng giống như đang rất muốn uống. Ngay bên cạnh tay cô bé, còn có một ly hồng trà bị đặt sang một bên, không hề đυ.ng tới.

Cậu bé nhớ lại trước đó, cô bé từng nói trước mặt mọi người là mình thích hồng trà Đại Cát Lĩnh.

Giang Hoán: [Quả nhiên là kẻ nói dối.]

Xuất phát từ một cơn hứng nghịch, Giang Hoán cố ý ho khan hai tiếng, giậm chân thật mạnh rồi sải bước tiến tới.

Quả nhiên, cô bé thoáng luống cuống, hai má ửng đỏ lên khả nghi! Sau đó lại vội trấn định, cầm ly hồng trà bên cạnh lên: [Làm như thể vừa rồi mình hoàn toàn không để ý đến ly nước trái cây kia.]

Giang Hoán bước đến, cầm lấy ly nước trái cây, cố tình uống một ngụm thật to, còn liếc mắt quan sát phản ứng của cô bé.

Đường Tịnh tức điên luôn rồi!

Cô bé hừ nhẹ một tiếng, quay đầu không nhìn cậu bé nữa, đưa ly hồng trà tinh xảo lên môi, khẽ nhấp một ngụm, gương mặt lộ ra vẻ mãn nguyện quá mức.

Giang Hoán đưa nửa ly nước trái cây còn lại về phía Đường Tịnh: “Này, có muốn uống thử không?”

Đường Tịnh nhìn cậu bé, sững người một lúc, sau đó lại ra vẻ bướng bỉnh mà quay đi chỗ khác: “Ai thèm uống thứ này! Với lại đưa đồ mình đã uống cho người khác thì chẳng lễ phép chút nào.”

“Vậy sao.”