Chương 38: Trúc mã qua trèo tường hoa đến (4)

Giang Hoán trả lời ba Giang nhưng trong đầu lại nghĩ: [Ai thèm chơi với con gái chứ, chán muốn chết.]

Đường Tịnh đang nắm tay Phương Nhĩ Nhã bước xuống lầu thì cảm nhận được ánh nhìn của Giang Hoán, hơi nghiêng đầu nhìn sang.

Tầm mắt của Giang Hoán lại dừng ở chiếc kẹp tóc hình quả anh đào trên đầu cô bé chốc lát rồi vội quay mặt đi: [Hình như cũng không đến mức không thể chơi cùng.]

Ở phía bên kia, MC nổi tiếng đã bắt đầu phần mở màn cho buổi tiệc. Cuối cùng, ông ấy long trọng giới thiệu Đường Tịnh với tất cả quan khách.

Đường Tịnh bước ra giữa sảnh với dáng vẻ lễ phép, giọng nói trong trẻo vang lên rõ ràng từng chữ: “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự yến tiệc! Con rất vui được làm quen với các cô chú và các bạn.”

Nói xong, Đường Tịnh còn thực hiện một động tác cúi chào theo đúng lễ nghi quý tộc! Sau đó, cô bé đi đến bên chiếc piano đã được chuẩn bị sẵn từ sáng sớm. Giai điệu dịu dàng vang lên từ đôi tay nhỏ xinh khiến người ta khó tin cô bé trước mặt chỉ mới sáu tuổi.

Giang Hoán nhìn chằm chằm Đường Tịnh không rời mắt.

Ba Giang thấy vậy, tranh thủ lên tiếng: “Con nhìn xem Tịnh Tịnh còn nhỏ hơn con ba tháng mà đánh piano còn hay hơn con đấy.”

Giang Hoán không phục phản bác: “Con cũng đánh hay hơn em ấy được mà!”

Ba Giang lại tạt thêm gáo nước lạnh: “Nhưng hiện tại thì cô bé đàn hay hơn con.”

Con trai của ông học cái gì cũng nhanh nhưng lại không có kiên nhẫn. Nhìn cô bé bên kia chơi đàn điêu luyện như vậy, trong lòng ông không khỏi vui vẻ nghĩ: [Xem ra thằng bé nhà mình gặp đối thủ rồi.]

Giang Hoán tức tối trong lòng. Cậu bé nghĩ: [Tôi đúng là không cần chơi với cô bé kia làm gì.]

Bên kia, bản [Thư gửi Elise] vừa dứt, Đường Tịnh đứng dậy, hơi khom người: “Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.”

Những tràng pháo tay vang lên rôm rả. Khi cô bé rời khỏi cây đàn, đám trẻ dự tiệc lập tức xúm lại vây quanh.

Trong mắt bọn trẻ đều là thán phục! Cô bé tiểu thư nhà họ Đường này vừa xinh đẹp, đi đứng duyên dáng, chơi đàn lại rất hay.

Trước sự tò mò của các bạn nhỏ, Đường Tịnh ứng đối vô cùng tự nhiên.

Cô bé rất khéo léo, từng lời từng câu đều toát lên vẻ kiềm chế và nhã nhặn đặc trưng của một tiểu thư danh gia vọng tộc.

“Vậy cậu thích uống gì nhất?” Một bạn nhỏ hỏi.

Đường Tịnh mỉm cười đáp: “Tớ thích hồng trà Đại Cát Lĩnh.”

Một bạn khác lại hỏi: “Còn sở thích thì sao? Cậu thích làm gì nhất?”

Đường Tịnh thản nhiên: “Tớ thích cờ phương Tây. Ngoài piano ra thì còn học violin, cũng rất thích thẩm định và thưởng thức nghệ thuật.”

Đám trẻ nhìn cô bé bằng ánh mắt càng thêm ngưỡng mộ.