Nhưng đi chưa được bao xa, cô bỗng nghe thấy một âm thanh điện tử đứt quãng: [Tít tít… phát hiện dữ liệu bất thường…]
Cái quần què gì vậy?
Mộc Dao đảo mắt nhìn quanh, học sinh xung quanh vẫn bước đi vội vã, vẻ mặt bình thản, dường như không ai nghe thấy âm thanh đó.
Chẳng lẽ cô bị ảo thính?
Cô cau mày bước tiếp, thì giọng điện tử kia bất chợt trở nên rõ ràng rành mạch: [Xin chào ký chủ, hệ thống xuyên không số 250 rất hân hạnh được phục vụ bạn.]
Hai trăm năm mươi á? Phụt, là thiên tài nào chọn cái con số đại ngu này vậy?
(*250 trong tiếng Trung có nghĩa là đồ ngốc) Khoan đã, giọng này hình như vang lên trong đầu cô?
Mộc Dao lập tức có một dự cảm chẳng lành, cô lặng lẽ hỏi trong lòng: “Cậu đang nói chuyện với tôi hả?”
[Đúng vậy.] Giọng điện tử kia thậm chí còn mang theo chút hớn hở: [Ký chủ điềm tĩnh quá luôn, sao không hề ngạc nhiên khi tôi xuất hiện vậy?]
Hóa ra trò hề lại là mình.
Đối mặt với hệ thống 250 tự lôi kéo làm quen, Mộc Dao có chút bi thương xoa mặt mình: “Định giao nhiệm vụ công lược gì cho tôi đúng không?”
Việc xuyên không kỳ quặc đến vậy cô còn gặp rồi, thêm một cái hệ thống nữa cũng là lẽ thường. Cô sớm biết thế giới này chẳng có bữa ăn nào miễn phí.
[Không không không, ký chủ, việc đầu tiên chúng ta cần giải quyết là sinh tồn.] Giọng của 250 mang theo một chút thương cảm: [Chỉ cần cô sống sót qua ba tháng tới, chúng ta mới tính tiếp chuyện khác.]
Sinh tồn? Buồn cười thật. Hiện tại cô đang cầm kịch bản đại tiểu thư nhà giàu kia mà.
Để xác nhận lại, Mộc Dao còn đặc biệt liếc nhìn số dư trong tài khoản điện thoại: 330 triệu.
Tháng này mẹ Tô mới vừa chuyển sinh hoạt phí cho nguyên chủ, còn chưa bị An Tử Dương moi mất. Cô thật sự phải cảm tạ trời đất.
“Dù nhà họ Tô có phá sản bây giờ, từng này tiền cũng đủ tiêu trong ba tháng chứ?”
Với mức tiêu xài trước kia của cô, tiêu ba năm còn được ấy chứ.
Như chợt nghĩ đến điều gì, Mộc Dao do dự hỏi: “Chẳng lẽ tôi đang cầm kịch bản thật – giả thiên kim, tôi chỉ là hàng nhái, tất cả cái này đều phải trả lại?”
[Ký chủ, cô diễn hơi lố rồi đó.] 250 thở dài: [Không có thiên kim thật – giả gì cả, và đây không phải là một kịch bản, mà là một thế giới chân thực. Một tuần nữa, virus xác sống sẽ bùng phát, thế giới này sẽ hoàn toàn rơi vào thời đại hắc ám của mạt thế.]
What!
Đồng tử Mộc Dao co rút mạnh.
Bảo cô diễn lố ư? Rõ ràng cô vừa mới xuyên thành thiên kim nhà giàu, đáng lẽ chỉ cần tiêu tiền, đấu khẩu, sống cuộc sống hào môn là được. Vậy mà giờ lại bị ép đổi thành chạy trốn sinh tồn trong tận thế. Ai mà thất đức đến mức đổi luôn cả phông nền thế giới?
Tiền nhiều có ích gì, vào mạt thế cũng chỉ là một đống giấy lộn.
“Cậu đang cố dọa tôi đấy à?” Mộc Dao vẫn muốn giãy giụa thêm chút: “Tôi biết có vài hệ thống sợ người mới không nghe lời, nên thích dọa họ trước. Không cần đâu, tôi chắc chắn sẽ tích cực làm nhiệm vụ.”