Có lẽ vì chút tự tôn đàn ông nực cười, anh ta vừa tận hưởng lợi ích mà Tô Mộc Dao mang lại, vừa không muốn công khai mối quan hệ, sợ người khác nói anh ta dựa vào phụ nữ để có được tất cả.
Để khiến Tô Mộc Dao một lòng một dạ với mình, sau lưng anh ta đã vẽ ra không ít “bánh”.
Nào là hiện tại anh ta trắng tay, nếu công khai mối quan hệ thì cha mẹ cô sẽ không đồng ý, anh ta không muốn cô chịu ấm ức. Tương lai khi anh ta có sự nghiệp, nhất định sẽ cầu hôn cô thật long trọng, để cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian.
Nguyên chủ vốn đã si mê anh ta, nghe mấy lời này thì càng mù quáng, tiền cứ thế tuôn ra không tiếc.
Càng nghĩ Mộc Dao càng thấy đau lòng, đối với một người từng trải qua cảnh nghèo như cô thì gạt tình có thể tạm tha, nhưng gạt tiền thì tuyệt đối không được!
Để kịp thời cắt lỗ, Mộc Dao nắm chặt điện thoại, lạnh giọng nói: “An Tử Dương, chia tay đi.”
Hô hấp ở đầu dây bên kia lập tức trở nên gấp gáp. Phải đến nửa phút sau, người đàn ông mới mất khống chế gào lên: “Tô Mộc Dao, cô có ý gì hả?”
“Không nghe nhầm đâu, chị đây muốn đá đấy.” Mộc Dao nói vô cùng nghiêm túc.
Tuy nhà họ Tô có tiền, nhưng loại đàn ông nghèo lại chảnh như này, cô chẳng rảnh mà bỏ tiền ra tự chuốc khổ.
“Cô điên rồi à?” An Tử Dương rõ ràng không thể tiếp nhận sự thật.
Như thể chợt hiểu ra gì đó, giọng anh ta chuyển sang nhẹ nhàng dụ dỗ: “Có phải lại có người nói xấu anh sau lưng với em không? Ngoan nào, đừng giận. Mấy người đó chỉ ghen tị với em thôi. Ngày mai anh xin nghỉ, đưa em đi mua sắm nhé?”
Mua sắm? Tên khốn này lại định nhắm đến món đồ xa xỉ nào rồi chăng?
Mộc Dao nghẹn họng, giọng trở nên lạnh băng: “Tôi nói chia tay là chia tay, từ giờ trở đi tránh xa tôi ra. Nếu anh còn dây dưa, tôi sẽ in toàn bộ hóa đơn những khoản tôi chi cho anh trong năm nay, dán lên bảng thông báo của trường đấy.”
Cô không phải chưa từng nghĩ đến chuyện đòi lại tiền, nhưng An Tử Dương không có khả năng trả.
So với việc dây dưa với người như vậy, chẳng bằng nhân cơ hội này cắt đứt dứt khoát.
An Tử Dương không ngờ người con gái từng mê mệt anh ta lại có thể đề nghị chia tay, còn lấy hóa đơn ra uy hϊếp mình.
Anh ta vừa tức vừa hoảng, mãi mới nghiến răng gằn ra một câu: “Tô Mộc Dao, cô đừng hối hận!”
“Ai hối hận người đó là chó.” Mộc Dao cười lạnh, dứt khoát cúp máy.
Đúng là loại ăn bám mà còn tưởng mình cao quý.
Từ giờ trở đi, cô chính là tiểu thư nhà giàu có tiền có sắc, còn độc thân! Nghĩ đến cuộc sống tự do sắp tới, tâm trạng của Mộc Dao phơi phới hẳn lên.
Cô định đi tới phòng giám sát xem camera, chuyện có người muốn hại cô giống như con dao treo trên đầu, không tìm ra kẻ đứng sau, cô chẳng thể yên tâm nổi.
Dù sao chết một lần đau lắm rồi, cô không muốn trong thời gian ngắn nếm lại lần hai đâu.