Tuy nhà họ Diệp ở thành phố A không giàu có bằng nhà họ Tô, nhưng cũng tạm xem như có chút danh tiếng.
Cô ta dựng hình tượng là thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp trước mặt bạn học, nhưng người trong giới đều biết, cô ta chỉ là con riêng nhà họ Diệp.
Chỉ vì mẹ ruột chết sớm, cô ta được đón về nhà họ Diệp từ nhỏ, nhưng trong giới các thiên kim tiểu thư, không ai coi trọng cô ta.
Cô ta luôn cảm thấy câu “Cô Diệp” của Tô Mộc Dao là đang mỉa mai mình, chẳng lẽ là muốn cảnh cáo cô ta đừng đến gần An Tử Dương?
Tuy Diệp Vãn Tinh có chút sợ Mộc Dao nói ra thân phận con riêng của mình, nhưng nghĩ đến việc ngay cả một thiên kim thật sự như cô ta cũng không chiếm được An Tử Dương, thì cũng thấy hả hê phần nào.
Tô Mộc Dao lười đôi co với đám người này, vòng qua họ đi lên lầu với dáng vẻ không vội không chậm. Đúng lúc chuẩn bị rẽ vào lớp thì điện thoại lại vang lên.
Thấy hai chữ quen thuộc trên màn hình, trong lòng cô dâng lên một cơn giận, tên này còn chưa chịu thôi à?
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói cố nén lửa giận: “Sao hôm nay em không đến quán ăn riêng? À đúng rồi, lát nữa chuyển cho anh hai vạn tệ…”
Nghe xong, Mộc Dao suýt bật cười vì tức, thời buổi này, đòi tiền mà làm như ông lớn.
Hoàn cảnh gia đình của An Tử Dương không tốt, thậm chí học phí đại học cũng phải dựa vào học bổng và các công việc làm thêm hàng ngày.
Năm ngoái, nhờ sức mạnh đồng tiền của nhà mình, Tô Mộc Dao thuận lợi vào được Đại học A, ngay lập tức bị vẻ ngoài điển trai và hình tượng học bá lạnh lùng của An Tử Dương thu hút.
Trong suốt một năm theo đuổi, nguyên chủ đã không ít lần vung tiền, giúp An Tử Dương từ ăn mặc đến sinh hoạt đều nâng lên mấy bậc.
Từ tiết kiệm sang xa hoa rất dễ, nhưng từ xa hoa trở lại tiết kiệm thì lại vô cùng khó.
Có thể do tiền bạc dễ dàng làm tha hóa lòng người, hoặc do An Tử Dương đang sắp bước vào xã hội dần nhận ra thực tế, nhà anh ta vốn không đủ điều kiện để tiếp tục cho anh ta học cao hơn.
Dù có hoàn thành chương trình học, thì sau đó cũng phải cày cuốc nhiều năm trời mới có chút thành tựu, không giống như mấy cậu ấm cô chiêu giàu có, cho dù không làm gì, khối tài sản nhà họ cũng đủ để anh ta phấn đấu mấy đời không bằng.
Cách tốt nhất chính là bước chân vào vòng tròn đó, lợi dụng quan hệ để phát triển sự nghiệp.
Và bên cạnh anh ta lại có một cái bàn đạp tốt nhất, Tô Mộc Dao, người yêu anh ta một cách mù quáng.
Thông qua Tô Mộc Dao, trong một năm qua An Tử Dương đã làm quen không ít con nhà giàu. Từ một người từng chăm chỉ và tiết kiệm, giờ anh ta thường xuyên trốn học, tiêu tiền cũng trở nên hoang phí.
Nếu không phải nền tảng học lực vốn khá tốt, có lẽ việc học cũng đã hoàn toàn sa sút.